Vu Đan hơi ngẩn ra, rồi như người chết đuối vớ được cọc gỗ vội vàng túm lấy Y Kha, “Thật không? Ma đằng đã chuyển đi đâu rồi? Cả trân bảo nữa?”
Điều khiến Vu Đan lo lắng nhất hiện giờ không phải là Ma đằng bởi thứ đó chỉ còn có một bình nhỏ. Hắn lo ngại nhất chính là việc số trân bảo kia bị phát hiện bởi hắn nhớ rõ Hách Liên Ngự Thuấn đã từng nói sẽ đích thân tới phủ lấy trân bảo. Mục đích của Hách Liên Ngự Thuấn đã quá rõ ràng. Một khi bị Hách Liên Ngự Thuấn tìm được vật chứng, vậy chuyện Vu Đan bớt xén cống phẩm sẽ bị Thiền Vu biết được, đến lúc đó Thiền Vu sẽ định tội hắn, mà ngay cả một chút tín nhiệm cũng không còn, vậy thì hắn làm gì còn tư cách đi tranh đoạt ngôi vị thái tử nữa.
Y Kha thì không có lấy một chút hoảng hốt, trên môi vẫn toát lên nụ cười quỷ dị, “Nhị vương tử chẳng lẽ đã quên bên trong phủ có thiết kế một mật thất sao? Ta đã sai người báo với quản gia đem trân bảo chuyển đến mật thất cả rồi, cho dù Hách Liên Ngự Thuấn có lật tung cả phủ cũng tuyệt đối không tìm ra được.”
Hai mắt Vu Đan liền sáng lên, “Đúng vậy, ta sao lại quên mất mật thất cơ chứ?”
“Tóm lại, ngài có thể hoàn toàn yên tâm rồi.” Y Kha khẽ vỗ lên cánh tay Vu Đan, nhếch môi cười âm hiểm.
Vu Đan lúc này mới thở phào một cái, nhưng dường như lại nhớ ra chuyện gì nên chân mày hơi nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536328/quyen-6-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.