Đêm sâu thăm thẳm…
Dãy đèn lồng khẽ lắc lư theo gió, những con đom đóm đầu xuân nhẹ nhàng vỗ đôi cánh mỏng, tạo thành những đốm sáng lập lèo trong đêm vắng.
Một chiếc bóng đổ dài trên con đường lát đá xanh khẽ lay động theo ánh sáng từ chiếc đèn lồng hắt ra cùng ánh sáng lung linh của những con đom đóm đáng yêu. Nam Hoa công chúa dừng bước, nhìn những cánh hoa đào bay lất phất, khẽ than nhẹ một tiếng, rồi lại lơ đãng nghĩ tới những cánh hoa đào lúc còn ở Hán cung.
Một mảng hồng phấn kia đã từng khiến cô cực kỳ mừng rỡ, nhưng hôm nay nhìn thấy nó lại có một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Hoa Dương công chúa hiển nhiên là rất ghét sự hiện diện của Nam Hoa, thậm chí trong mắt cô ta còn lộ ra sự ghen tỵ lớn lao cùng thống hận. Đối mặt với Hoa Dương, Nam Hoa cũng chẳng buồn để ý, chỉ căn dặn bọn nha hoàn mấy chuyện cần làm rồi đi ra ngoài.
Nâng bàn tay hứng lấy một cánh hoa đào rồi lại nghiêng tay đi để cho nó theo gió bay xuống đất, Nam Hoa cảm thấy vận mạng của cô cũng giống hệt như cánh hoa này, hoặc tệ hơn là phiến lục bình trôi nổi ngoài kia.
Nam Hoa không hề cảm thấy có chút ghen tỵ nào mà ngược lại, cô càng cảm thấy hâm mộ Sở Lăng Thường hơn. Có một nam tử có thể vì mình trồng tới mười dặm hoa đào, cuộc đời này coi như không còn gì đáng tiếc.
Trong đầu cô lúc này lại thoáng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536316/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.