Chương trước
Chương sau
Nếu Vu Đan đã có dã tâm vu oan hại người, vậy binh thư nhất định sẽ có ở nơi này. Nếu không, sao bọn chúng dám đến lục soát vương phủ?

Đây cũng chính là lo lắng của Sở Lăng Thường. Theo bản năng nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, thấy vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của hắn thì trong lòng nàng không khỏi dâng lên sự nghi hoặc. Mục đích của Vu Đan đã rõ ràng như vậy, vì sao hắn còn đồng ý để mấy người này đến phủ điều tra?

Như vậy chỉ có hai khả năng…

Một là hắn cũng không ngờ rằng Vu Đan đã sớm có chuẩn bị, nhưng khả năng này không lớn bởi Hách Liên Ngự Thuấn luôn là một người rất cẩn trọng.

Thứ hai là hắn đã sớm có phòng bị.

Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường lại thấy khó hiểu. Nếu hắn đã sớm có phòng bị, tại sao nàng lại không hề hay biết?

Hàng lông mày thanh tú của nàng hơi chau lại, trong lòng có hàng trăm mối tơ vò không thể lý giải.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đem theo mùi hương hoa thơm mát lan toả.

Vu Đan hít sâu một hơi, ra vẻ say mê nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, “Hoàng huynh, phủ đệ của huynh đúng là phú quý xa hoa, phụ vương thật đúng là thiên vị quá!”

“Phụ vương từng xây một toà vương phủ cho ngươi, nhưng ngươi lại cố tình ở lại hoàng thành với lý do tận hiếu, hết thảy đều là sự lựa chọn của ngươi, giờ còn nói mấy lời hoa ngôn đó làm gì?” Khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn vẫn tràn ngập ý cười lạnh lùng, quay đầu nhìn bọn thị vệ mà Vu Đan đem đến, khẽ cất tiếng lạnh băng, “Hữu hiền vương thanh thế cũng lớn quá chứ? Nơi ngươi muốn tra soát cũng chỉ là vương phủ mà thôi, đâu phải hoàng thành?”

Vu Đan có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Hách Liên Ngự Thuấn, hắn rất muốn phát hoả nhưng đành phải nén lại, hừ lạnh một tiếng rồi nói, “Nay bản vương tử ở nơi này gọi ngươi một tiếng hoàng huynh, chỉ là do nể mặt Thiền Vu mà thôi. Đợi lục soát tìm thấy binh thư, ta xem ngươi còn tư cách gì mà ở trước mặt Thiền Vu diễu võ dương oai nữa.”

“Được! Bản vương cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh đó hay không?” Hách Liên Ngự Thuấn cũng cười lạnh.

Y Kha ở một bên liền cười nhẹ, “Tả hiền vương, hạ quan đắc tội.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía bọn thị vệ, ra lệnh, “Lục soát!”

Bọn thị vệ bắt đầu chia thành mấy nhóm, dọc theo các lầu, điện tiến hành tra xét.

“Này, các ngươi thật quá đáng! Rốt cuộc là muốn tìm cái gì?” Ổ Giai quận chúa không rõ tình hình liền cao giọng hét lên.

Đề Nhã đứng ở một bên liền hờ hững lên tiếng, “Ổ Giai, ngươi thật đúng là tiểu thư khuê các! Hoàng thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không hay biết, xem ra Ngự Thuấn cũng chẳng buồn đem sự tình nói lại cho ngươi.” Nói xong, cô ta lại vùi vào trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, ngẩng đầu cất tiếng đầy mị hoặc, “Ngự Thuấn, chuyện này vốn chẳng chút quan hệ với chàng. Đều là do bọn tiểu nhân hãm hại nên cứ để thanh giả tự thanh thôi.”

Vẻ mặt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập sự chán ghét, hàng lông mày kiếm cũng chau lại.

Đề Nhã vừa nói vừa chu miệng lên.

Vu Đan thấy một màn đó liền cười châm chọc, “Tả hiền vương thật có phúc, trái ôm phải ấp, đúng là biết tận hưởng lạc thú trên đời.”

“Vậy thì sao? Vu Đan, ngươi ghen à? Nhưng ta nghe nói ngươi cũng sắp hoà thân mà. Ta tốt bụng nhắc cho ngươi một câu, không phải mỗi công chúa Đại Hán đều xinh đẹp như Nam Hoa công chúa kia đâu. Nói không chừng lần này gả tới Hung Nô là một công chúa vừa già vừa xấu không ai muốn lấy. Đến lúc đó, Tả hiền vương có biết tận hưởng lạc thú trên đời hay không thì ta không biết, ta chỉ biết Vu Đan ngươi khẳng định là không có phúc khí đó đâu!” Đề Nhã không đợi Hách Liên Ngự Thuấn trả lời đã nói thẳng tưng rồi cong môi cười yêu mị, trong mắt cũng lộ rõ ý châm chọc.

Vu Đan vừa muốn mở miệng phản kích, lại thấy Ổ Giai xông lên vươn tay túm lấy Đề Nhã đẩy ra rồi trừng mắt nhìn cô ta, “Cái gì mà lạc thú nhân gian? Đề Nhã, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Hoàng thúc là của ta, nữ nhân nào cũng đừng hòng tới gần!”

Đề Nhã bị Ổ Giai đấy mạnh khiến cho lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống. Cô ta cũng trừng mắt nhìn lại, dáng vẻ cũng cực kỳ khó chịu, “Ngươi cho mình là ai hả? Ngươi chỉ là quận chúa trên danh nghĩa mà thôi. Lại nghĩ mình đã trở thành cành vàng lá ngọc thật sao?”

“Hừ, ta không phải cành vàng lá ngọc thì ngươi cũng chẳng phải phụng hoàng gì hết! Nhìn dáng vẻ hạ lưu của ngươi xem, cái gì mà Hung Nô đệ nhất mỹ nhân, ta thấy phải là Hung Nô đệ nhất dâm phụ mới đúng!”

“Ngươi…” Đề Nhã tức đến xanh mặt, vừa muốn đáp trả nhưng lại ngại Hách Liên Ngự Thuấn nên sắc mặt liền chuyển thành vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Ngự Thuấn, cô ta thật quá đáng!”

Hách Liên Ngự Thuấn bị hai nữ nhân này làm cho đau đầu, lại thấy Sở Lăng Thường đứng cách xa mình, thậm chí còn đứng cùng Y Trĩ Tà thì nơi ngực hắn lại trào dâng một cảm giác khó chịu.

Một màn này cuối cùng lại khiến cho Vu Đan được dịp chê cười. Hắn châm chọc nhìn Ổ Giai cùng Đề Nhã, rồi lại nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, “Hai người các ngươi thật đúng là tình thâm ý trọng. Đáng tiếc, Tả hiền vương mà các ngươi ngày đêm tưởng nhớ ba ngày nữa sẽ cử hành đại hôn. Thế nào? Chuyện quan trọng như vậy mà các ngươi cũng không biết?

“Cái gì?” Cả Đề Nhã cùng Ổ Giai đều ngây người.

“Thì ra các ngươi thật sự không biết?” Vu Đan mang theo vẻ mặt sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, nhìn Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười giả tạo, “Vương gia mà các ngươi mong nhớ ngày đêm, ba ngày nữa sẽ cùng vị Sở cô nương băng thanh ngọc khiết trong phủ này cử hành đại hôn.”

Hách Liên Ngự Thuấn cũng không có ý ngăn cản Vu Đan. Chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra, từ miệng Vu Đan đưa tin này ra cũng không vấn đề gì.

Nhưng, lỗ tai hắn chắc chắn sẽ không được dễ chịu.

Ổ Giai là người đầu tiên có phản ứng, liền đó…

Cô ta hét lên một tiếng, tức đến mặt mũi trắng bệch, rồi hướng về phía Sở Lăng Thường lao vụt tới.

Đứng ở một góc khác, Sở Lăng Thường cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Ổ Giai đang xông về phía mình, sắc mặt cô ta trắng bệch, hai mắt bừng bừng lửa giận cơ hồ có thể giết người thì trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác nao nao. Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Y Trĩ Tà xông lên đứng chắn trước mặt nàng, rồi sau đó, một lực cực mạnh đem nàng kéo qua một bên, đến khi có lại phản ứng thì nàng đã thấy mình bị Hách Liên Ngự Thuấn ôm vào trong lòng.

Trời ạ! Đầu nàng thật sự cảm thấy choáng váng.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Y Trĩ Tà đứng ở một bên, ánh mắt dâng tràn sự phiền muộn nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn bởi hắn vừa dùng tốc độ cực kỳ nhanh đem Sở Lăng Thường đoạt khỏi tầm tay của ông ta.

Hách Liên Ngự Thuấn không buồn để ý tới Ổ Giai, chỉ đứng đối diện với Y Trĩ Tà, cánh tay ôm lấy Sở Lăng Thường hơi thu lại, trong mắt tràn ngập sự tức giận.

Đầu óc vẫn còn choáng váng, Sở Lăng Thường khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, lại thấy sắc mặt Ổ Giai xấu đến cực điểm mà Đề Nhã đứng ở một bên cũng cắn chặt môi thì trong lòng không khỏi giật thót. Chẳng lẽ bọn họ đã biết chuyện đại hôn?

Mới nghĩ tới đây, thanh âm chanh chua của Ổ Giai đã vang lên…

“Hoàng thúc, người không phải thật sự muốn thành thân với cô ta chứ?”

Quả nhiên bọn họ đã biết chuyện.

Vu Đan cùng Hữu Cốc Lễ vương thì háo hức chờ xem náo nhiệt, trên gương mặt hiện rõ ý mỉa mai.

Thanh âm trầm trầm của Hách Liên Ngự Thuấn lập tức vang lên, “Lui ra sau, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cho bản vương!”

“Hoàng thúc…”

“Ổ Giai, hiện giờ không phải lúc náo loạn!” Y Trĩ Tà tiến lên đem cô ta kéo qua góc khác, thấp giọng khuyên can.

Ổ Giai không dám lên tiếng gây sự nữa, hậm hực đứng qua một bên nhưng ánh mắt nhìn Sở Lăng Thường vẫn cực kỳ âm u, bộ dạng như thể mang theo thâm thù đại hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.