Đến lúc này, Sở Lăng Thường không muốn tỉnh táo lại cũng khó. Nàng giật thót người, cố nén đau nhức muốn ngồi dậy thì từ đằng sau, cánh tay rắn chắc của Hách Liên Ngự Thuấn lại vươn tới, đem cả thân thể nhỏ nhắn dưới chiếc chăn gấm ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp thản nhiên vang lên…
“Đông Hà, từ nay về sau không cần tới Cấm lâu sớm như vậy. Ra ngoài đi!”
Vẫn quỳ trên sàn, Đông Hà đang cực kỳ lo sợ, trong lòng không khỏi tính toán xem lỡ như vương gia nổi giận thì phải làm sao? Cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên dù chỉ một chút, nha đầu này tuyệt đối không nghĩ tới việc mới sáng sớm đã được chứng kiến cảnh xuân cung như vậy. Tuy rằng có màn che, nhưng xuyên qua lớp màn lụa mỏng kia vẫn có thể thấy được khung cảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn. Tuy nói trên giường, hai người họ cũng không có làm ra hành động gì nhưng từ trong phòng ngủ, mùi xạ hương hòa quyện với mùi hương thơm ngát, lại thêm những món y phục hỗn độn trên sàn khiến người ta không khó cảm nhận được bầu không khí đầy kích tình đêm trước.
Nghe được thanh âm của vương gia đột ngột vang lên từ phía giường lớn, Đông Hà đầu tiên hơi sửng sốt, mãi sau đó mới có phản ứng với hàm ý trong lời nói của Hách Liên Ngự Thuấn, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ lại khôi phục sự an tĩnh vốn có, chỉ còn lại tiếng chim chóc ríu rít bên ngoài cửa sổ, những tia nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536175/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.