Tại dạ tiệc, dàn ca múa tuy rộn ràng nhưng không có vẻ uyển chuyển tuyệt mỹ như ở Hán cung bởi ca múa của người Hung Nô luôn có một khí chất hào phóng độc đáo riêng. Y Trĩ Tà nâng ly lên, không ngừng trầm trồ khen ngợi, “Tuý Nhân Diện quả nhiên có mùi vị không giống các loại rượu bình thường. Vừa mở bình ra, mùi hương mê say lòng người đã lan tỏa bốn phía. Chưa cần uống, chỉ cần nhẹ nhàng ngửi qua cũng đủ khiến người ta say rồi.”
Tâm tư của Hách Liên Ngự Thuấn thì không hề đặt ở việc xem ca múa, cũng không đặt ở việc xem các dũng sĩ thi đấu mà chỉ im lặng uống rượu, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Y Trĩ Tà cùng Sở Lăng Thường ở cách đó không xa.
Hai người họ đều cùng ngồi ở một bên cho nên nói điều gì thì về căn bản Hách Liên Ngự Thuấn đều có thể nghe được.
Y Trĩ Tà nói rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng còn cất tiếng cười sảng khoái, trông thực sự hòa hợp với không khí của buổi ca múa tối nay. Sở Lăng Thường thì ngồi ngay ngắn ở đó, Y Trĩ Tà hỏi cái gì nàng trả lời cái đó. Toàn bộ quá trình chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cảm xúc cũng không biến đổi nhiều, thực giống như một bông hoa lặng lẽ nở rộ. Cho dù ở giữa một đám đông náo nhiệt thì chỉ cần liếc mắt cũng đủ nhận thấy từ nàng toát ra sự khác biệt.
Suốt bữa tiệc, tuy Hách Liên Ngự Thuấn có thân phận là chủ nhân nhưng lại chẳng khác nào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536164/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.