Thanh kiếm hoàn toàn rời khỏi vỏ tạo thành một thanh âm bén nhọn quanh quẩn bên màng nhĩ đâm thẳng vào lòng người. Trường kiếm dưới ánh mặt trời phản xạ chói mắt, tạo thành một quầng sáng vàng rực khiến người ta nhìn mà kinh sợ.
Mồ hôi trên người Ô Khả cũng chảy ròng ròng, ngước mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Hách Liên Ngự Thuấn. Ánh mắt hắn càng lúc càng trừng lớn, khớp hàm cũng bởi nghiến chặt lại mà kêu răng rắc. Ô Khả cũng không phải là sợ chết mà chỉ không muốn chết dưới tình huống như vậy mà thôi.
Thuẫn Mông vội chạy tới trước mặt Ô Khả, quỳ xuống trước ngựa của Hách Liên Ngự Thuấn, thấp giọng nói, “Vương gia bớt giận, Ô Khả tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin vương gia tha thứ.”
Hàng lông mày kiếm của Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu lại, nét u ám trong mắt rất nhanh chóng bị che dấu.
“Ngươi muốn giết cứ giết ta đi, dù sao người ngươi hận cũng chỉ là ta, cần gì phải khiến thủ hạ của mình đổ máu.” Sở Lăng Thường khó nhọc bước tới gần ngựa của hắn, ngẩng đầu đối mặt với hắn. Thanh âm của nàng tuy nhẹ nhưng lại đầy kiên định.
“Sở Lăng Thường….”
“Cậu đừng nói gì cả!” Nàng vô lực dặn dò Ô Khả thêm một câu. Hắn mới mười lăm tuổi, vì nàng chết như vậy thật không đáng.
Hổ Mạc ở một bên cũng vội vàng nói, “Vương gia, Ô Khả vi phạm quân quy nhưng tội không đến nỗi phải chết. Sao không chờ tới khi về đến thành đô rồi xử trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536089/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.