Sở Lăng Thường đem miếng ngọc bội cất đi, lại chớp nhẹ đôi mắt để che đi sự khác thường trong đó, bình thản hỏi lại, “Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em? Tiểu thư hỏi em?” Thanh Tụ nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, “Em không biết, Thanh Tụ chỉ là một nha đầu, làm sao hiểu được tâm tư của Tả hiền vương chứ? Nhưng theo em thấy, tiểu thư bỡn cợt Tả hiền vương, khiến hắn bị mất mặt như vậy, em thấy hắn sẽ không từ bỏ ý định đâu.”
Ngón tay của Sở Lăng Thường theo mấy lời cuối cùng mà Thanh Tụ thốt ra vô thức run lên khe khẽ mặc dù nàng đã sớm đoán được hắn nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, hơn nữa còn có câu nói mà hắn để lại trước lúc rời đi, “Nàng nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, trăm ngàn lần đừng để bị bản vương bắt được…”
“Tiểu thư, sao tay tiểu thư lại lạnh như vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi hay không?” Thanh Tụ đau lòng nắm lấy tay nàng, giọng nói có chút sụt sịt, khóe mắt cũng hơi đỏ lên. “Tiểu thư, tiểu thư nhất định không được xảy ra chuyện gì. Hay là đi nói với hoàng thượng, tiểu thư không ra sa trường nữa, được không? Ngày hôm nay mí mắt em cứ giật không ngừng, em cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.”
“Nha đầu ngốc, đừng lo, ta có thể có chuyện gì chứ? Sư phụ đã giúp ta sửa mệnh, tránh được một kiếp nạn. Không phải người ta vẫn nói ‘Đại nạn không chết sẽ được hưởng phúc’ hay sao? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536044/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.