“Gì cơ? Hoàn Dư công chúa?” Ở sâu trong khu rừng trúc, giọng oang oang của Thanh Tụ vang lên khiến đám chim chóc trên cây sợ hãi bay tán loạn. Nhưng nếu so với giọng nói thì vẻ mặt khiếp sợ của nha đầu này càng khoa trương hơn.
Bị trận đòn lần trước đã khiến Thanh Tụ phiền muộn lắm rồi, không ngờ hôm nay còn nghe được việc kinh động thế này.
“Tiểu thư không phải định làm Hoàn Dư công chúa thật đấy chứ?” Thanh Tụ cố nén sự đau đớn trên người, đi tới trước mặt Sở Lăng Thường, khẩn trương cất tiếng hỏi.
Sau khi bãi triều, Sở Lăng Thường đã tới tận nơi sâu thẳm của khu rừng trúc này ngồi gảy cây đàn cổ cầm như thể những chuyện sáng nay trên triều không hề có chút liên quan nào tới mình vậy. Những lá trúc xanh biếc nhẹ nhàng lay động khi có cơn gió nhẹ thoảng qua, thỉnh thoảng còn có vài chiếc lá rớt xuống cây đàn của nàng. Khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo với con ngươi sáng lấp lánh như hội tụ hết thảy tinh hoa của nhật nguyệt, từ nơi thẳm sâu trong tâm hồn nàng tản ra khí chất thanh nhã u tĩnh khiến người thường không cách nào sánh kịp.
“Làm công chúa có gì không tốt chứ? Ít ra em sẽ không bị người khác khi dễ nữa.” Thật khó tin là Sở Lăng Thường còn cất tiếng đùa lại.
“Tiểu thư….” Thanh Tụ kinh ngạc nhìn nàng rồi khó nhọc liếm cánh môi, “Tiểu thư sẽ không….thích cái người…Tả hiền vương đó chứ? Có phải người đó thật sự rất anh tuấn hay không?”
“Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2535965/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.