Chương trước
Chương sau
Thế nhưng một khắc sau, Tả Yến An lại hung hăng phát ra tiếng cười đáng sợ: “Ha ha ha ha, Á Ba, lúc nãy cảm ơn ngươi nhiều nhé!”
Sau đó Bách Lý Tiểu Ngư cứ ngây ngốc nhìn Tả Yến An vốn dĩ không thể cử động, cũng không thể mở mắt, bỗng nhiên lại mở mắt ra, đứng thẳng người, dòng khí chuyển động quanh người, quần áo tung bay, nhìn có vẻ ngông cuồng tự đại, khí thế hùng hổ.
Bách Lý Tiểu Ngư: “!”
Gã…Ttrong thoáng chốc vừa rồi đó, là gã tu luyện thành công sao?!
Bách Lý Tiểu Ngư mở to mắt, có phần khó tin mà nhìn Tả Yến An. Mà như để kiểm chứng suy đoán của nàng, Tả Yến An quay lại nhìn nàng khẽ mỉm cười, tiếp đó, tấm rèm trong tay Bách Lý Tiểu Ngư nháy mắt bị nổ bung tan tác!
Tấm rèm sặc sỡ bị nổ bung thành từng mảnh vụn, rơi lả tả trong không trung, trong phút chốc lại có chút cảm giác lãng mạn, thế nhưng Bách Lý Tiểu Ngư hoàn toàn chỉ cảm thấy sợ hãi!
Tả Yến An đưa tay nắm lấy cằm Bách Lý Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư cô nương, cô đúng là…bướng bỉnh quá đấy.”
Nhìn hành động của hắn có vẻ nhẹ nhàng, giọng điệu có vẻ mềm mỏng, thế nhưng chỉ có Bách Lý Tiểu Ngư biết, cằm của nàng đều bị gã nắm đến sắp vỡ ra đến nơi rồi, đau không chịu nổi!
Cằm Bách Lý Tiểu Ngư bị nắm, nàng chẳng nói được câu nào, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt. Chân khí quanh người Tả Yến An vẫn còn chưa tản đi hết, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Á Ba, lần này ngươi làm tốt lắm.” Tả Yến An vừa lòng quay đầu lại cười với Á Ba. Á Ba mặt không cảm xúc lắc lắc đầu, đại khái ý là không có gì, đây vốn là bổn phận y phải làm mà thôi.
Tả Yến An nói: “Còn cô…”
Gã lại quay đầu nhìn Bách Lý Tiểu Ngư, miệng nhếch lên thành một nụ cười khó dò: “Hiện giờ ta cũng chẳng có thời gian mà đặc biệt dạy dỗ cô được…”
Tả Yến An nói: “A Khốc, A Tiếu.”
Gã cũng chỉ là gọi tên hai người một cách bình thường thôi, nhưng hắn lại thông qua chân khí mà truyền câu nói này ra, khiến Bách Lý Tiểu Ngư bị chấn động mà đầu có phần choáng váng!
Rốt cuộc là hắn luyện thứ công phu tà môn gì thế?!
Bách Lý Tiểu Ngư không kiềm chế được mà hơi co người lại.
A Khốc và A Tiếu nhanh chóng tới, hai người vừa nhìn tình hình hiện tại lập tức lộ ra biểu cảm trong lòng đã rõ: “Giáo chủ, người đã luyện được thần công rồi ạ?!”
Tả Yến An khẽ cười nói: “Ừ, vừa nãy suýt nữa thì bị con ‘cá nhỏ’ này quấy rối.”
A Khốc liếc Bách Lý Tiểu Ngư một cái, có phần bực bội: “Bách Lý Tiểu Ngư cô nương thật đúng là rất mưu ma chước quỷ.”
Sau đó lại dứt khoát quỳ xuống nói: “Tại bọn tiểu nữ đã sơ suất khiến Giáo chủ suýt thì bị người ta áp chế. Mong Giáo chủ trách phạt!”
Tả Yến An lại chẳng để ý mà nói: “Không có gì ghê gớm đâu…Bách Lý Tiểu Ngư giao cho các cô. Tất cả mọi chuyện cứ làm theo kế hoạch đã định.”
Kế hoạch đã định?
Kế hoạch đã định gì thế?
Đầu óc Bách Lý Tiểu Ngư cứ mơ hồ rồi bị Tả Yến An điểm huyệt, sau đó bị A Tiếu trực tiếp vác đi, còn A Khốc và Á Ba thì yên lặng đi theo phía sau.
Xem ra bọn họ đều biết rất rõ cái ‘kế hoạch đã định’ kia, chỉ có mỗi mình Bách Lý Tiểu Ngư là như lạc vào sương mù mà thôi.
Vào lúc đang bị A Tiếu vác ra ngoài, Bách Lý Tiểu Ngư cố gắng nhìn về phía Tả Yến An, chỉ thấy hắn lại ngồi xuống lần nữa, hình như vẫn còn tu luyện tiếp.
Quá đáng ghét, thật quá đáng ghét…
Bách Lý Tiểu Ngư dời tầm mắt về phía Á Ba bên này, hận y tới mức sắp thổ huyết đến nơi.
Cứ như Á Ba cảm nhận được ánh nhìn của Bách Lý Tiểu Ngư, nên cũng ung dung nhìn lại nàng một chút. Bách Lý Tiểu Ngư còn chưa kịp nghiền ngẫm tường tận những hàm nghĩa khác trong ánh mắt kia của hắn, đã bị A Tiếu mang vào giữa một gian phòng. Căn phòng này cách rất gần thư phòng của Tả Yến An, nhưng nhìn lại không kém phần xa hoa.
Trong lúc đó A Khốc nói: “Ném cô ta vào đây là được rồi, tiếp theo cứ giao cho Á Ba huynh, huynh cũng đừng nhất thời mềm lòng mà lại để cô ta chạy mất đấy nhé?”
Á Ba khẽ gật đầu.
Cái gì cơ?
Bách Lý Tiểu Ngư mờ mịt nhìn Á Ba một chút, rồi lại nhìn A Khốc và A Tiếu một chút, nhưng A Tiếu cũng chỉ trực tiếp quẳng Bách Lý Tiểu Ngư lên chiếc giường lớn trong phòng rồi lập tức kéo A Khốc rời đi luôn.
Trong căn phòng rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người là Bách Lý Tiểu Ngư và Á Ba, mà Bách Lý Tiểu Ngư thì còn chẳng cử động được một chút nào cả!
Khóe miệng Bách Lý Tiểu Ngư co giật nhìn Á Ba, người chảy xuống hai giọt mồ hôi lạnh, nhất thời có dự cảm không tốt…
Á Ba, từng bước lại gần, dễ dàng giải huyệt câm của Bách Lý Tiểu Ngư. Bách Lý Tiểu Ngư lập tức kêu gào: “Huynh muốn làm gì hả?!”
Á Ba nhìn nàng, chẳng nói gì mà bắt đầu cởi quần áo của nàng.
Bách Lý Tiểu Ngư gần như suy sụp, nàng kêu to: “Á Ba!!! Huynh đang làm gì hả?! Thả ta ra!!! Uổng công trước đây ta còn cho rằng huynh là người tốt! Huynh cũng biến thái chết tiệt như vậy thôi! Huynh là tên biến thái còn hơn cả xấu xí!!
A Ba: “…”
Á Ba nhìn không tức giận chút nào, nhưng cũng chẳng hề vui vẻ.
Bách Lý Tiểu Ngư chỉ mặc mỗi cái yếm và đồ lót. Nếu như đồ lót bị cởi xuống thì Á Ba sẽ nhìn thấy cái yếm mất!!!
Bách Lý Tiểu Ngư đúng là muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Nhưng mà động tác của Á Ba lại khẽ dừng lại một chút, cả người như tảng núi lớn nhích lại gần. Y càng sát lại gần Bách Lý Tiểu Ngư một chút, Bách Lý Tiểu Ngư lại đáp lại bằng tiếng kêu càng chói tai hơn.
Có lẽ là có phần không chịu được, Á Ba lại điểm lại huyệt câm của Bách Lý Tiểu Ngư một lần nữa. Bách Lý Tiểu Ngư trợn to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt là nước mắt khuất nhục còn chưa rơi xuống.
Tiếp đó Á Ba lại đặt một nụ hôn rất nhẹ nhàng xuống vành tai Bách Lý Tiểu Ngư, mà Bách Lý Tiểu Ngư thì nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt theo đôi má trắng mịn mà chảy xuống.
Nhưng mà, sau đó Bách Lý Tiểu Ngư lại nghe thấy Á Ba nói: “Đừng khóc.”
Có lẽ là do đã quá lâu rồi không nói gì, giọng của Á Ba cũng không được dễ nghe cho lắm, mà y nói cũng rất nhỏ, lúc mới nghe Bách Lý Tiểu Ngư còn không cả phản ứng lại được.
Một lát sau, nàng mới hiểu được Á Ba vừa nói gì, lập tức hoảng sợ nhìn Á Ba.
Bách Lý Tiểu Ngư vì hoảng sợ mà mở to hai mắt, trong đôi mắt vẫn còn nước mắt chưa tản đi, sự phối hợp này nhìn có vẻ đúng là vừa buồn cười, lại vừa đáng thương.
Bách Lý Tiểu Ngư chỉ muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy. Nàng nhìn Á Ba chằm chằm, mong Á Ba hãy giải đáp nghi vấn của mình nhanh lên một chút.
Á Ba làm ra dáng vẻ đang hôn vành tai nàng, nhưng trên thực tế không hề chạm hẳn vào nàng, mà chỉ là nói thầm bên tai nàng thôi.
Á Ba chỉ nói bốn chữ, nhưng bốn chữ này lại khiến cho Bách Lý Tiểu Ngư bị chấn động vô cùng lớn: “Ta là Quý Huyền.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “!!!”
Tuy rằng bề ngoài bị chấn động, nhưng nhiều hơn cả lại là cảm giác yên tâm.
Cũng không hiểu là vì sao, rõ ràng trước đó nàng và Quý Huyền cũng không đặc biệt quen thân, thế nhưng nghe được tên Quý Huyền, Bách Lý Tiểu Ngư thực sự là cảm động muốn khóc!
Tuy rằng lúc này đây nàng vẫn đang ở trong trạng thái nước mắt lưng tròng sẵn rồi…
Thứ cảm xúc yên lòng đã lâu không thấy này…
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn Á Ba, hay là nói nhìn Quý Huyền, ngoan ngoãn mà yên lặng lại. Quý Huyền tiếp tục nói thầm: “Cô cũng đừng không phản kháng gì cả, lát nữa…cứ làm ra vẻ kháng cự ấy, ta sẽ làm vài chuyện, nhưng chỉ là cho bọn chúng thấy thôi, sẽ không làm tổn hại đến cô đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư gật gật đầu.
Quý Huyền nói một đoạn dài như thế, nàng cũng nhận ra giọng của Quý Huyền rồi.
Hơn nữa, sau khi biết Á Ba chính là Quý Huyền rồi, nàng càng cảm thấy Á Ba đúng là Quý Huyền thật. Với lại, như vậy hình như cũng giải thích được tại sao trước đó Bách Lý Tiểu Ngư đã theo bản năng mà cứ luôn cảm thấy Á Ba không giống loại người như Tả Yến An.
Một lần nữa Quý Huyền lại giải huyệt câm cho Bách Lý Tiểu Ngư, Bách Lý Tiểu Ngư hiểu ý lâp tức kêu to: “Á Ba, ngươi đi chết đi!!! Thả ta ra!!!
Quý Huyền trực tiếp nhào tới Bách Lý Tiểu Ngư, một khuôn mặt xấu xí sau khi ngụy trang quay về phía Bách Lý Tiểu Ngư. Có điều, giờ phút này Bách Lý Tiểu Ngư cũng chẳng cảm thấy sợ hãi hay hoảng hốt nữa, mà lại cảm thấy có chút buồn cười. Quý Huyền giả vờ cởi bỏ quần áo của nàng nhưng kỳ thật không những không cởi ra mà còn dùng chăn che lên, dù thế Bách Lý Tiểu Ngư vẫn lập tức kêu lên: “Đừng động vào quần áo ta!!! Thả ta ra!!!
Sau đó Quý Huyền chầm chậm cởi quần áo của chính mình…là cởi quần áo của mình thật. Y phục nửa người trên của hắn vốn đã rộng thùng thuỳnh, muốn cởi thì cũng là dễ như ăn cháo mà thôi. Sau khi cởi ra, những đường nét rắn chắc mà tao nhã nửa người trên của Quý Huyền hoàn toàn lộ ra. Chắc vì là người luôn ẩn nấp trong bóng tối nên da Quý Huyền khá là trắng trẻo, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác nữ khí chút nào. Vóc người Quý Huyền to lớn nhưng không thô kệch, da dẻ bao lấy bắp thịt nhìn có vẻ vô cùng đẹp đẽ, nhưng Bách Lý Tiểu Ngư chỉ dám liếc mắt nhìn rồi lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa, chỉ liều mạng kêu gào kiểu ‘thả ta ra’.
Quý Huyền nằm trên người nàng…đương nhiên, trên thực tế vẫn còn giữ một khoảng với việc…làm. Trước đó Tả Yến An đã ném cho nàng một mớ những cuốn sách có liên quan đến chữ xuân, mà ở đó nàng có thể thấy những tư thế…
Lại nói đến, cũng phải tính công cho những cuốn sách kia ấy chứ, nếu không vì thế thì giờ Bách Lý Tiểu Ngư vẫn là một đứa bé chân chất lớn lên ở trên núi, thì sẽ hoàn toàn không sao lý giải nổi rồi…
Chỉ vừa mới nghĩ đến việc hiện giờ Quý Huyền đang giả bộ làm chuyện gì, mặt Bách Lý Tiểu Ngư lập tức đỏ ửng lên, tiếng kêu cũng bất giác nhỏ đi. Quý Huyền lại nói thầm vào tai nàng: “Đừng có chỉ kêu mãi ‘buông ta ra’ thôi…đổi kêu kiểu khác đi, giống như ở ngôi miếu nát hồi trước ấy.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “… … …”
Nhắc đến cũng thật là, sao ở cùng Quý Huyền toàn gặp phải chuyện này thế nhỉ?!
Mặt Bách Lý Tiểu Ngư đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, không còn cách nào khác đành phải nhắm mắt, miệng phát ra những tiếng ‘ưm, a a’. Quý Huyền lại thì thầm: “Cũng đừng quên chửi mắng nữa.”
Bách Lý Tiểu Ngư lại vội vàng chửi mắng hai câu.
Cứ như vậy sau một lúc, Bách Lý Tiểu Ngư cũng đã xấu hổ sắp chết đến nơi rồi thì động tác của Quý Huyền mới chậm lại, sau đó nhỏ giọng nói: “A Khốc và A Tiếu đi rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy! Sao huynh lại trở thành Á Ba? Sao lại ở La Sát giáo?”
Nàng có cả mớ câu hỏi, nhưng vẫn chỉ hỏi hai điều quan trọng nhất thôi.
Quý Huyền nói: “Trong chốc lát không nói được hết.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Vậy huynh có gì muốn nói không?! Ta cần lời giải thích của huynh!”
Quý Huyền: “Không có gì muốn nói cả.”
Bách Lý Tiểu Ngư suýt thì thổ huyết, “…”
Quý Huyền nói: “Những khúc mắc bên trong bây giờ không tiện nói với cô, cần phải có thời gian…Có điều hôm nay cô đúng là quá lỗ mãng rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Huynh còn dám nói nữa! Sao huynh không giúp ta!”
Quý Huyền cau mày, “Vỗn dĩ hôm nay ta định đưa cô đi, nào ngờ cô lại chuồn đi tìm Tả Yến An…”
Hơ, vậy sai lầm này là tại cô rồi?!
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Lúc ấy đương nhiên là ta nên chạy rồi! Không chạy thì chẳng lẽ lại ngoan ngoãn để bị Tả Yến An đưa lên giường hay sao?!”
“Tả Yến An không hề có ý định mạo hiểm.” Quý Huyền nói, “Bởi thế hắn mới để ta làm chuyện này với cô, muốn để xem thử xem võ công của ta có biến mất hay không.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “!?”
Thì ra cái ‘kế hoạch đã định’ mà bọn chúng nói chính là chuyện này!?
Bách Lý Tiểu Ngư giận dỗi nói: “Sao huynh không nói cho ta biết?!”
“Không có cơ hội. Với lại, nói cho cô rồi, cô sẽ không tránh được việc bị mất tự nhiên.” Quý Huyền có vẻ bất đắc dĩ, “Ta đoán cô sẽ phản kháng, nhưng lại không ngờ đến việc cô lại chạy tới chỗ Tả Yến An. Vốn là Tả Yến An đang luyện công, ta định sẽ thừa dịp hắn luyện công, sẽ đưa cô tới chỗ ta rồi cùng lẻn đi…”
Bách Lý Tiểu Ngư khóc không ra nước mắt: “Huynh nên nhắc khéo ta một chút chứ!”
Quý Huyền nghiêm túc nói: “Ta có dùng ánh mắt để biểu đạt mà.”
“…”
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn kỹ ánh mắt cá chết của Quý Huyền một chút, tiếc nuối nói: “Xin lỗi, ta chẳng thấy gì hết.”
Quý Huyền nói: “Chuyện đã đến nước này rồi, Tả Yến An đã luyện được thần công, chúng ta cũng không thể tùy tiện trốn đi được nữa. Để đảm bảo an toàn cho cô, ta sẽ giả vờ bị mất võ công…Tạm thời hắn sẽ không nghi ngờ ta, thế nhưng sau mười này mà công lực của ta không tăng nhiều, vậy việc cô đã nói dối là không còn gì phải nghi ngờ nữa rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư cắn môi nói: “Như vậy, chúng ta chỉ có thời gian là mười ngày?”
Quý Huyền khẽ gật đầu: “Trong vòng mười ngày này, nhất định Kim gia sẽ có hành động. Đến lúc đó chúng ta có thể nhân cơ hội mà chạy trốn.”
Bách Lý Tiểu Ngư nước mắt lưng tròng: “Ta cũng không muốn về Kim gia.”
Quý Huyền nhìn Bách Lý Tiểu Ngư, không nói gì.
“Sao bỗng nhiên huynh lại im lặng thế…” Bách Lý Tiểu Ngư nói, “A, chắc không phải chính là Kim Thanh Phù phái huynh tới để mang ta trở lại đấy chứ?!”
Quý Huyến lắc đầu: “Không phải.”
“Thế là được rồi còn gì!” Bách Lý Tiểu Ngư vô cùng vui mừng nói, “Đưa ta đi thôi!”
Quý Huyền nói: “Rất nhiều người đang tìm kiếm cô, một mình cô phiêu bạt không nơi nương nhờ, thà rằng đến Kim gia còn hơn.”
“Ai bảo ta đi một mình?” Bách Lý Tiểu Ngư khó hiểu, “Không phải còn có huynh nữa sao?”
Quý Huyền nói: “Sao ta lại muốn lưu lạc giang hồ với cô chứ? Ta muốn kiếm tiền.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “… …”
Tuyệt vọng.
Bách Lý Tiểu Ngư mười bảy tuổi, hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới này.
Cũng phải, Quý Huyền với nàng không quen không biết. Nếu nói là có quen biết thì cũng không phải là đặc biệt thân quen; nếu nói là quan hệ chủ tớ thì cũng là Kim Thanh Phù chi tiền trước.
Dựa vào đâu mà hắn phải theo nàng dãi dầu gió tanh mưa máu mà hành tẩu giang hồ kia chứ?!
Bách Lý Tiểu Ngư cố nén nước mắt nói: “Ta, ta chỉ là muốn tìm được hung thủ để báo thù cho sư phụ ta mà thôi. Huynh không muốn báo thù cho Các chủ bọn huynh sao?!”
Quý Huyền hờ hững nói: “Ta không có cái khả năng đó…cô lại càng không có.”
“Không thử sao biết chứ?!” Bách Lý Tiểu Ngư bực bội nói.
Quý Huyền nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm, “Bách Lý Tiểu Ngư, cô quá lạc quan rồi đấy.”
Bách Lý Tiểu Ngư vừa tức giận vừa nói: “Nếu đã vậy, huynh cũng đừng có cứu ta nữa! Ta cứ sở lại La Sát giáo là xong!”
Quý Huyền liếc nàng một chút, nói: “Được lắm, ta lập tức đi luôn.”
Bách Lý Tiểu Ngư ôm chặt lấy cánh tay Quý Huyền, “Ta sai rồi, ta sai rồi mà…”
Quý Huyền: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư cũng không buông cánh tay Quý Huyền ra, nhìn hắn vẻ tội nghiệp: “Thôi bỏ đi, huynh nói cũng không sai. Căn bản ta không tìm được hung thủ đã giết hại sư phụ, cũng chẳng muốn thành vật bị tranh đi giành lại như vậy…Nếu sư phụ còn sống nhất định sẽ cảm thấy ta làm mất mặt sư môn… Thế này đi, nếu như thật sự có thể thoát khỏi La Sát giáo, ta xin huynh, hãy đưa ta đi Biệt Sơn, được không?
Quý Huyền nhìn nàng một cái, nói: “Cô quay về Biệt Sơn làm gì? Ở đó cũng đâu có an toàn?”
Bách Lý Tiểu Ngư lắc lắc đầu: “Ta…ta muốn về cạnh bên sư phụ, sau đó…đi theo sư phụ luôn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.