Bách Lý Tiểu Ngư chưa từng nghĩ rằng Bách Lý Vân Hạc cũng có thể chết. Nàng đã từng nói, chết, bị thương, bệnh tật, thua trận, tất cả đều chả dính líu gì đến Bách Lý Vân Hạc, nhất là cái đầu tiên. Nhưng người đã chết rồi.
Núi Biệt Sơn tháng sáu luôn có những cơn mưa bất chợt, mưa tầm tã không ngớt nhưng chạy tới chạy lui mấy vòng, cả người vẫn cứ khô ráo như thường.
Tế vũ phi phi bất thấp y, sơn tiền sơn hậu loạn oanh phi.
(Mưa dầm rả rích không ướt áo, trước núi sau núi chim oanh bay loạn.)
Đây là câu thơ mà Bách Lý Vân Hạc ngày trước rất thích chép lại, cũng chẳng phải có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy phù hợp với hoàn cảnh hiện tại trước mắt.
Nhưng Bách Lý Tiểu Ngư, hiển nhiên lúc này quần áo đều đã ướt rượt, chiếc áo khoác vốn dĩ từ màu lam nay đã chuyển sang màu ghi đậm, nàng đứng trước mộ của Bách Lý Vân Hạc cũng đã khá lâu, lại quên mất bật ô nên cả người đều dính nước mưa.
Nàng nhớ lại lúc Bách Lý Vân Hạc nhặt được nàng, người từng hỏi: “Con đã là đồ đệ của ta thì tất nhiên sẽ theo họ ta, con muốn lấy tên gì?”
Bách Lý Tiểu Ngư lúc đó còn rất nhỏ, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi chớp mắt nói: “Bách Lý Thiêu Nhất!”
Bách Lý Vân Hạc: “…”
Bách Lý Vân Hạc cười cười vuốt mũi nàng, nói: “Ta sẽ gọi con là Bách Lý Tiểu Ngư.”
Sau này, khi đã trưởng thành, Bách Lý Tiểu Ngư từng hỏi sư phụ tại sao lại chọn cái tên ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-xin-tha-mang/1656537/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.