1.
Fan nhỏ nghe vậy, tủi thân nước mắt rưng rưng.
Cậu nghĩ, quả nhiên Đại hiệp không nhớ ra cậu, cũng chưa từng nhớ tới cậu.
Fan nhỏ thút thít muốn khóc.
Lại cảm thấy thế này trông ngu ngốc quá rồi, vậy nên cố nén lại.
Cậu cúi đầu lau nước mắt, nói với Đại hiệp: Xin lỗi ngài, tôi nói sai.
Nói xong nhưng Fan nhỏ vẫn muốn khóc.
Nhưng cậu còn phải xin lỗi Đại hiệp, cậu không muốn Đại hiệp ghét mình.
Fan nhỏ nói: Rất xin lỗi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người, ngài đừng ghét tôi.
2.
Fan nhỏ nói xong thì muốn đi.
Đại hiệp gọi cậu lại.
Fan nhỏ cúi đầu không dám động đậy, nước mắt rơi lộp bộp trên đất.
Đại hiệp chưa gặp phải tình cảnh này bao giờ.
Đại hiệp cẩn thận nhớ lại, cũng không nhớ ra được mấy năm trước mình đã làm việc thiện, hay mấy năm trước mình đã làm việc ác.
Tóm lại thế này trông giống như nợ phong lưu quá.
Nhưng Đại hiệp nào có phong lưu bao giờ.
Đại hiệp bó tay, nâng cằm cậu lên lau nước mắt cho cậu.
Đại hiệp nói: Tôi không ghét cậu, cậu không cần phải khóc đâu.
3.
Fan nhỏ bay bổng đi theo Đại hiệp mấy dặm.
Cậu nghĩ, tui là ai, đây là đâu, sao tui cứ đi về phía trước thế này?
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Đại hiệp thì nghĩ, ồ, tui muốn đi theo người tui thích.
4.
Đại hiệp đi vào một ngôi miếu đổ nát.
Fan nhỏ xông lên bày rơm rạ cho Đại hiệp xong thì xếp củi lên giá.
Tốc độ nhanh kinh người.
Đại hiệp ngẩn ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-va-nguoi-ham-mo/967475/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.