Chương trước
Chương sau
Hôm sau
Sáng tinh mơ, khi Dịch Vô Tình đi ra khỏi phòng, đã thấy Nhiễm Phong Đình đứng canh giữ ở bên ngoài, không biết là do thức sớm hơn nàng, hay là cả đêm không ngủ?
“Vô Tình!” Vừa thấy thân ảnh nàng, Nhiễm Phong Đình lập tức phấn chấn tinh thần, giống con chó nhỏ vì muốn chủ nhân vui nên liền vẫy đuôi vội vàng đi lên.
“Ân.” Đáp nhẹ một tiếng, trải qua một đêm, Dịch Vô Tình tựa hồ đã bớt giận, không còn làm như không thấy hắn.
Thấy nàng rốt cuộc chịu để ý tới mình, Nhiễm Phong Đình mừng rỡ, liền tươi cười thật to, đang muốn mở miệng nói, lại nghe một giọng nói cứng nhắc, không cao thấp từ miệng nàng vang lên –
“Ngươi trở về đi!” Lời nói khô khan, không mang chút cảm tình, trải qua cả một đêm tự hỏi, nàng cho rằng hắn không thể ở lại.
“A?” Khuôn mặt tươi cười nháy mắt đông lại, tựa hồ có chút sửng sốt.
“Trở về tìm Phù muội của ngươi đi, đừng đến đây nữa!” Thần sắc trên mặt không có chút biến hóa, nàng lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.
“Ta không muốn!” Cuối cùng phản ứng lại, Nhiễm Phong Đình giậm chân kêu to, kịch liệt kháng nghị, “Vì sao lại muốn đuổi ta đi? Ta không chịu! Ta không chịu!” Ô…… Đáng giận! Tối hôm qua lại nháy mí mắt, quả nhiên là điềm xấu.
“Phù muội trong lòng ngươi đang đợi ngươi trở về làm vui nàng, đừng cứ ở lại chỗ ta lãng phí thời gian!” Sắc mặt lạnh lùng, giọng nói ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn cùng chua chát, chỉ mong hắn mau mau rời đi, để mình lại có thể thanh tĩnh.
Nhiễm Phong Đình bật thốt lên: “Ta không muốn trở về làm vui Phù muội, nay ở trong lòng ta, ngươi quan trọng hơn Phù muội a!”
Hắn, hắn nói cái gì? Cái gì kêu ở trong lòng hắn, nàng quan trọng hơn Nhan Hương Phù?
Không thể tin được lỗ tai mình, Dịch Vô Tình trợn to mắt kinh ngạc nhìn hắn, khẽ run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi có ý tứ gì?” Hắn có tâm tư gì? Tâm tư gì a?
“Ách…… Ta…… Ta……” Nghĩ đến trước kia luôn kể lể với nàng đoạn khổ luyến không có kết quả với Phù muội, nay lại đột nhiên thừa nhận mình thật ra thích nàng, tựa hồ có chút xấu hổ và kỳ cục, Nhiễm Phong Đình lúng túng, khuôn mặt dưới lớp râu đều đỏ lên, ấp úng không thể nói ra chuyện mình “Thay lòng đổi dạ”.
Hắn…… Quả nhiên chỉ là nói bừa, nàng lại vì những lời không chút ý nghĩa của hắn mà dao động, suýt chút nữa tin là thật.
Nghĩ đến đây, Dịch Vô Tình ảm đạm chua chát cười, giận hắn lại càng thêm giận bản thân, ngay lúc hắn còn đang “Ta” không ngừng, nàng lạnh lùng giận dỗi đẩy hắn đi. “Đi! Ngươi đi cho ta!”
“A? Vô Tình, ngươi vừa giận cái gì……” Kinh ngạc, sợ hãi kêu lên, Nhiễm Phong Đình không dám kháng cự, cứ như vậy bị đẩy khỏi ốc, hơn nữa còn là bị đuổi thẳng ra tận bên ngoài cửa cốc.
“Ngươi đi! Không được đến nữa, đi!” Trừng mắt nhìn mặt râu đứng thất thố ngoài ở cửa cốc, thanh âm nàng như hàn băng, cảnh cáo, “Không được bước vào trong cốc nửa bước, mau đi cho ta!” Dứt lời, liền xoay người về ốc.
“Oa…… Vô Tình, đừng đuổi ta đi a –” Trơ mắt nhìn nàng thực sự bỏ lại mình đi, Nhiễm Phong Đình thấy mình cực kì oan ức, buồn phẫn khóc thét không dứt. “Ta lại làm sai cái gì, ngươi nói rõ ra a, ta sẽ sửa a! Rốt cuộc ta làm sai cái gì a –”
Ô…… Vốn tưởng rằng đã chiếm đến trong phòng, ai ngờ lại lui trở lại nguyên điểm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
***
Hắn…… cắm trại dã ngoại ngay cửa cốc!
Ban đêm, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy ánh lửa bập bùng cạnh cửa cốc, không cần nghĩ cũng biết có người vẫn chưa từ bỏ ý định ăn ngủ ngoài trời, Dịch Vô Tình không khỏi buồn bực, lãnh nghiêm mặt kéo rèm cửa xuống, rời đi cửa sổ.
Hừ! Thời tiết đã dần dần trở lạnh, hơn nữa hàn khí trong núi ban đêm rất nặng, nếu tên râu xồm kia đã thích chịu đông lạnh, vậy thì cứ theo ý hắn đi! Nàng sẽ không mềm lòng để ý tới hắn đâu!
Vừa dỗi vừa nghĩ, nàng buồn bực trở về phòng nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, Nhiễm Phong Đình ăn ngủ ngoài trời mấy ngày liền, trước khi được đến chấp thuận, một bước cũng không dám vào. Ban ngày, hắn đi lòng vòng quanh cửa cốc, chỉ cần vừa thấy nàng ra khỏi phòng, liền nhe răng tươi cười sáng lạng, nhiệt tình vẫy tay chào hỏi. Ban đêm, ăn no xong liền leo lên cây ngủ, thể hiện quyết tâm muốn trường kỳ kháng chiến.
Hôm nay, sắc trời u ám, cả ngày đều không thấy ánh nắng, cảm giác rất ẩm ướt, đến đêm, trời đột nhiên mưa to giàn giụa, lạnh buốt xương.
Trong phòng, Dịch Vô Tình biết bên ngoài trời mưa rất to, không thể đốt lửa, nhịn không được lặng lẽ nhấc rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên ngoài cửa cốc tối thui, không thấy một ánh lửa nào. Nàng lập tức buông rèm xuống, khẽ cắn môi, bất an đi qua đi lại trong phòng.
Làm sao bây giờ? Trời mưa lớn như vậy, hắn có thể núp ở chỗ nào? Trời lạnh như vậy, tay hắn còn bị thương, nếu lại gặp mưa sẽ bị phong hàn, vậy sẽ không tốt.
Nghĩ vậy, nàng âm thầm lo lắng không thôi, mấy lần chân bước tới cửa định ra ngoài tìm người, nhưng lại nghĩ đến nếu mình làm như vậy, công sức cố ý lạnh lùng mấy hôm trước sẽ liền bỏ phế, sẽ lại phải tiếp tục dây dưa với hắn, chân nàng liền rút lui ngay.
Cứ như vậy, vài lần đi tới cửa lại lùi về, tâm tư rối loạn, cuối cùng vẫn là không thể chống lại tình cảm đối với hắn, nàng mềm lòng chạy ra tìm người.
Miễn cưỡng chạy nhanh ra cửa cốc, giữa làn mưa to và bóng đêm mịt mù, Dịch Vô Tình cố trừng lớn mắt, nhưng tầm nhìn vẫn như cũ không hơn nổi ba thước. Nàng đang định lên tiếng gọi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng chân đạp nước “Bì bõm”, một giọng nói nam tính quen thuộc vang lên:
“Vô Tình, đã trễ thế này, mưa lại lớn như vậy, ngươi đi ra làm gì?” Gấp giọng hỏi, nguyên bản đang ngồi trên cây trốn mưa, Nhiễm Phong Đình tai tính nghe thấy có tiếng bước chân, liền bay nhanh xuống tới bên cạnh nàng.
“Ta –” Xoay người nâng mắt nhìn sang, thấy hắn cả người ướt đẫm đứng trong cơn mưa to, lòng Dịch Vô Tình như thắt lại. Nàng không muốn thừa nhận mình là vì lo lắng nên ra tìm người, đành nuốt mấy câu quan tâm vào bụng, nhưng cái ô trong tay lại vội vàng che lên đầu hắn.
“Ngươi che là đủ rồi!” Thấy thế, Nhiễm Phong Đình vội vàng đem ô đẩy sang cho nàng.
Ai nha! Trời mưa lớn như vậy, chỉ che ô cho mình nàng thôi mà còn bị mưa bắn tung tóe, nếu còn muốn che cho hắn, chắc chắn là hai người sẽ cùng ướt nhem.
Chính mình thân cường thể tráng, cho dù bị dầm mưa thành chó rơi xuống nước, cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng nàng thân mình đơn bạc, nếu mắc mưa cảm lạnh sẽ không tốt.
Hiểu được tâm tư của hắn, lòng Dịch Vô Tình chợt thấy ấm áp, nhẹ giọng mở miệng nói: “Vào nhà đi!”
Nghe vậy, tựa hồ có chút không thể tin lỗ tai mình, Nhiễm Phong Đình thoáng chốc trợn to mắt, lại rước lấy ánh mắt giận dỗi của nàng –
“Nếu không muốn vào, thì quên đi……”
“Ta muốn! Ta muốn!” Chỉ sợ vận may chớp mắt trôi qua, Nhiễm Phong Đình vội gật đầu như gà mổ thóc như sợ nàng sẽ thay đổi tâm ý, vội vã kéo nàng bay nhanh quay về phòng.
Hai người vào phòng, Dịch Vô Tình thấy cả người hắn đều ướt như mới đi từ trong nước ra, cực kì chật vật, nàng liền giục hắn về phòng thay quần áo sạch sẽ còn lưu lại, bản thân thì rất nhanh ra phía sau phòng.
Một hồi lâu sau, khi Nhiễm Phong Đình thay quần áo khô ráo trở lại, thấy nàng đã bưng đến một chén trà gừng nóng hầm hập chờ hắn.
“Uống cạn!” Ngắn gọn mệnh lệnh, đẩy chèn trà gừng nóng hổi bốc khói trắng sang cho hắn.
A — nàng vẫn quan tâm hắn nha!
Vạn phần cảm động lại vui sướng, Nhiễm Phong Đình cười tiếp nhận gừng trà, thực vui vẻ ừng ực uống một hơi vào bụng, hoàn toàn không sợ nóng đầu lưỡi.
“Ha!” Rốt cục uống hết, hắn buông bát trà, thở phì ra một ngụm nhiệt khí, thân thể vốn còn có chút lạnh như băng nay nhờ có trà gừng mà dần dần ấm áp lên, trong lòng vui vẻ nhích đến bên cạnh nàng, đầu to lông xù lại tự động dựa xuống bờ vai nhỏ nhắn của nàng.
Đúng là bệnh cũ không đổi!
Mày liễu nhíu lại, Dịch Vô Tình không nói hai lời tính trạc hắn, nào biết hắn đã sớm đoán trước, vội đưa tay che trán –
“Không cần a –” Thê lương kêu to, Nhiễm Phong Đình chớp mắt to cầu xin, bộ dạng đáng thương hề hề, khiến người ta thấy liền nhịn không được, muốn quăng hai đồng tiền cho hắn.
Quả nhiên, Dịch Vô Tình bị bộ dạng thống khổ này lay động, nhất thời mềm lòng, bàn tay vốn đã giơ cao lại thả xuống dưới, đành tùy ý hắn vậy.
“Vô Tình, ta đã biết là ngươi tốt với ta nhất……” Biết nàng ngầm đồng ý, đầu to cảm động lại đi lên, còn không ngừng ma cọ xát cọ.
Ô…… Thật hoài niệm a! Vẫn là cọ nàng thoải mái nhất a!
Vừa cọ vừa thầm nghĩ, Nhiễm Phong Đình thỏa mãn ngây ngô cười, một hồi lâu qua đi, hắn vẫn như trước cọ trên vai nàng không chịu đứng dậy, bỗng thở dài một tiếng, môi thì thầm khẽ nói.
“Vô Tình……”
Sau gáy cảm nhận được hơi thở mềm nhẹ thổi tới, Dịch Vô Tình suýt nhảy dựng, cả người khẽ run lên, chỉ có thể miễn cưỡng đáp nhẹ “Ừ” một tiếng.
“Ngươi giận ta là vì ta hôn ngươi sao?” Rốt cục, hắn cảm thấy hẳn là nên nói chuyện rõ ràng, cứ bị nàng đuổi mãi như vậy thực không hay ho.
“Không được nói!” Nhớ đến nụ hôn đó, khuôn mặt trắng nõn không khỏi bừng lên màu đỏ như anh đào, nàng hấp tấp nói: “Đó không phải là chuyện tri kỷ có thể làm, lúc ấy ngươi khẳng định là hồ đồ, cứ xem như là chưa từng có chuyện đó, hãy quên đi!”
“Ta không hồ đồ, cũng không muốn quên!” Quả quyết cự tuyệt đề nghị của nàng.
“Cái gì, cái gì?”
Thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, Dịch Vô Tình kinh ngạc, đang muốn tìm hắn để hỏi cẩn thận, ai ngờ mới vừa quay mặt qua, mặt hắn lại nháy mắt kề sát lại, nàng còn chưa kịp phản ứng gì, miệng lại bị hắn che lại.
Khác hẳn với hôn nhẹ lướt qua hôm đó, lần này Nhiễm Phong Đình tiến quân thần tốc, ra sức công thành chiếm đất, khiến Dịch Vô Tình nhất thời sợ ngây người, tùy ý đầu lưỡi hắn xâm nhập, trằn trọc hôn sâu.
Không biết qua bao lâu, đến khi hết hơi phải lùi lại, Nhiễm Phong Đình mỉm cười nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tựa như say rượu, nhẹ nhàng mà kiên định chậm rãi mở miệng –
“Vô Tình, ta không muốn ngươi xem như không có chuyện gì.”
“Vì, vì sao?” Trên môi như còn vương lại hơi thở của hắn, Dịch Vô Tình khó có khi nói năng lắp bắp, nhất thời còn chưa thể hoàn hồn.
Hắn vì sao lại hôn nàng? Nàng không hiểu! Không hiểu a……
“Bởi vì ta phát hiện ta thích ngươi, yêu ngươi, không còn có thể xem ngươi như một hồng nhan tri kỷ bình thường.” Thỏa mãn ôm nàng vào lòng, Nhiễm Phong Đình quyết định, cho dù sẽ xấu hổ như thế nào, hắn cũng muốn thành thật nói hết tình ý của mình cho nàng, nếu không chắc chắn nàng sẽ lại hiểu lầm vừa rồi là hắn khinh bạc nàng.
Hắn thích nàng? Yêu nàng?
Vừa sợ vừa hoảng, Dịch Vô Tình kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, không dám tin kêu lên. “Nhưng, nhưng không phải trong lòng ngươi chỉ có Phù muội của ngươi thôi sao?” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn suốt ngày kể lể chuyện tình của hắn cho nàng giống như không phải là giả a!
Xấu hổ đỏ mặt, Nhiễm Phong Đình vò đầu bứt tai lúng túng nói: “Ách…… Ta vốn cũng nghĩ người trong lòng ta là Phù muội, nhưng sau khi thấy ngươi đối xử tốt với họ Quân, trong lòng lại dấy lên hừng hực lòng đố kị, nên mới phát hiện mình thật ra thích ngươi.” Trời ạ! Giờ phải thừa nhận mình hồ đồ đến mức ngay cả người mình thực sự thích là ai cũng không rõ, thực sự mất mặt a!
Nghe nói hắn nói có tình ý với mình, Dịch Vô Tình cảm thấy trước mắt hết thảy tựa như ảo mộng, không phải thực, trong lòng mặc dù vừa mừng vừa sợ, lại giận vừa thẹn, vẫn chưa thể lập tức tin tưởng hắn thực đã vong tình với Nhan Hương Phù, chỉ chung tình với mình, trong một chốc không thể nói thành lời.
“Vô Tình, ngươi đối với ta…… Đối với ta có cảm giác không?” Mặt to lông xù đỏ bừng, Nhiễm Phong Đình xấu hổ hỏi thăm, trái tim đập bình bình loạn xạ, nói năng cũng lắp bắp.
Trời ạ! Hắn thậm chí còn chưa từng bày tỏ như thế với Phù muội đâu nha!
Hai gò má nổi lên màu hồng nhàn nhạt xinh đẹp, Dịch Vô Tình cả buổi không nói ra tiếng.
Thấy nàng không nói lời nào, Nhiễm Phong Đình khẩn trương, lập tức vội vàng kêu to, “Vô Tình, ta mặc kệ! Dù sao ta đã thích ngươi, nể tình chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm, ngươi không thể làm tổn thương tâm linh nhỏ bé ngây thơ của ta.” Nói một hồi lại thốt ra một lời uy hiếp buồn cười.
Không nghĩ tới hắn có thể làm nũng như thế, Dịch Vô Tình buồn cười, thẹn thùng nở nụ cười.
“Cười rồi! Vô Tình, ngươi cười!” Mừng rỡ như điên, hắn ôm chặt người trong lòng kêu lên: “Ngươi cười, cho nên ngươi cũng có cảm giác với ta phải không? Phải không?”
“Ai, ai nói?” Vạn phần xấu hổ, nàng không chịu thừa nhận, nhưng vạt đỏ trên mặt lại càng thêm thâm.
“Ta nói!” Trực tiếp kết luận nàng có cảm tình với mình, Nhiễm Phong Đình vui vẻ như muốn bay lên, nhưng lại cố ý bày ra vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc. “Vô Tình, ta hỏi ngươi một chuyện nha, ngươi phải thành thật trả lời ta.”
“Cái gì?” Trực giác hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta hôn như thế nào?” Tươi cười thật to, hắn không đứng đắn cười hỏi.
Nam nhân này…… Quả nhiên không đứng đắn!
Có chút không nói gì trừng mắt, thấy vẻ mặt chờ mong của hắn, Dịch Vô Tình lạnh lùng nói: “Đâm đau ta!”
Không dự đoán được sẽ có loại bình luận này, Nhiễm Phong Đình bị nghiêm trọng đả kích, ai oán bi phẫn vuốt khuôn mặt đầy râu, ngồi xổm xuống chân tường vẽ vòng vòng.
Ô…… Đâm đau? Nụ hôn đầu tiên hắn kính dâng cho nàng, duy nhất cảm giác lại là đâm vào đau sao? Rất quá đáng a!
Sáng sớm hôm sau, khi Nhiễm Phong Đình lại xuất hiện, Dịch Vô Tình nghẹn họng trân trối nhìn hắn, trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi, râu của ngươi đâu?” Nàng nhịn không được thất thanh kêu lên.
Trời ạ! Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy “Lư sơn chân diện mục” của hắn! Giờ nàng rốt cục hiểu được vì sao Nhiễm phu nhân nhất quyết bắt hắn để râu, hết thảy đơn giản là vì khuôn mặt này của hắn so với của Nhiễm trang chủ thật là chỉ có hơn chứ không kém, hoàn hoàn toàn toàn trêu hoa ghẹo nguyệt a!
“Cạo!” Sờ sờ hai má bóng loáng, chỉ cảm thấy lành lạnh, Nhiễm Phong Đình thật là có chút không quen.
“Ta đương nhiên biết ngươi cạo, nhưng mà…… Nhưng mà ngươi vì sao phải cạo?” Vẫn như cũ còn bị khiếp sợ vây quanh.
“Ta không muốn đâm đau ngươi!” Xoa xoa cằm, ngắn gọn đắc ý nói ra lý do.
Oanh!
Gò má trắng nõn nháy mắt bạo hồng, Dịch Vô Tình xấu hổ nghiêm mặt trừng mắt, phi thường không còn gì để nói.
Vì rốt cục đã thổ lộ hết tình ý, Nhiễm Phong Đình cứ như vậy chết sống đòi ở lại, ôm mục đích muốn cùng Dịch Vô Tình bồi dưỡng cảm tình ở trong cốc một thời gian, mãi đến khi tuyết bay tán loạn, một năm sắp hết, hắn mới rốt cục nhớ tới một chuyện trọng yếu.
“Vô Tình, sắp tới năm mới a!” Chẻ xong số củi hàng ngày, Nhiễm Phong Đình lại đến bên người nàng cọ tới cọ lui.
“Ừm.” Đáp nhẹ một tiếng, vội vàng đem bữa tối bưng lên bàn, Dịch Vô Tình để mặc nam nhân phía sau cọ, thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn ăn món năm mới nào?” Nói gì thì nói, cho dù hắn muốn ăn, nàng cũng không cam đoan sẽ làm được.
“Ta không đặc biệt muốn ăn món gì, chỉ là…… chỉ là……” Đầu to vẫn cọ tới cọ lui trên bờ vai nhỏ, lời nói có chút ngập ngừng.
“Chỉ là?” Hắn muốn nói cái gì?
“Chỉ là Nhiễm gia chúng ta có thói quen, lúc bình thường dù có đi thiên nam địa bắc, đến ngày tân niên nhất định phải về nhà ăn cơm đoàn viên!” Mắt lén lút nhìn người bên cạnh, ý ở trong lời phi thường rõ ràng.
Nguyên lai hắn phải về, trở lại Nhiễm gia trang có “Phù muội” –
Lòng trầm xuống, không rõ là kinh hay hoảng, Dịch Vô Tình bỗng chốc trầm mặc, thản nhiên nói: “Vậy ngươi trở về đi!”
“Ngươi không cùng ta trở về sao?” Ai oán hỏi, hắn chính là muốn nàng đi về với mình a!
“Ta không phải người nhà các ngươi, cùng ngươi trở về làm cái gì?” Kỳ quái liếc hắn một cái, Dịch Vô Tình cưỡng chế khó chịu trong lòng, giả bộ ra vẻ hờ hững.
“Muốn làm người nhà ta có gì khó?” Lộ ra tặc hề hề biểu tình, Nhiễm Phong Đình một phen ôm chặt lấy nàng xoay vòng vòng, cao giọng cười to nói: “Ngươi theo ta trở về thành thân, tự nhiên là người nhà Nhiễm gia chúng ta!”
“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Xấu hổ đỏ mặt, Dịch Vô Tình vừa thẹn vừa giận đánh hắn. “Mau buông ta xuống, đừng trẻ con như vậy!”
“Ta cứ trẻ con! Cứ trẻ con……” Cười to không chịu thuận theo, hắn ôm nàng vui vẻ xoay vòng vòng, xoay tới nàng đầu váng mắt hoa, liên tục cầu xin tha thứ, hắn mới chịu dừng lại, ôm chặt người đã không còn đứng vững vào trong ngực, giả bộ hung ác bức bách. “Nói! Có cùng ta về không? Nếu không đáp ứng, ta sẽ thấy chơi lại trò cũ, xoay tới khi ngươi chịu đáp ứng mới thôi.”
“Ngươi điên sao?” Nhỏ giọng mắng khẽ, Dịch Vô Tình nhịn không được bị chọc cười. Đã lớn như vậy, nam nhân này sao cứ như một đứa nhỏ nghịch ngợm a?
“Ta nổi điên đây!” Đầu to nhắm thẳng trên người nàng cọ, Nhiễm Phong Đình cười ép hỏi, “Ngươi nói, có cùng ta về Nhiễm gia trang không? Nói a! Nói a!”
Nao nao, nàng bỗng dưng liễm đi ý cười, nhẹ giọng nói nhỏ, “Ngươi một mình trở về đi!”
Nàng rất sợ, rất sợ đoạn thời gian khoái hoạt này trôi đi, nếu lần này theo hắn về Nhiễm gia trang, lại chính mắt thấy cảnh hắn đối xử ôn như với Nhan Hương Phù, tình cũ chưa dứt, như vậy sẽ càng thêm lo lắng, khó chịu hơn trước.
“Ngươi vẫn không chịu đáp ứng?” Khuôn mặt nháy mắt u ám, Nhiễm Phong Đình cực kì ai oán, đang khổ não nghĩ biện pháp quải nàng trở về, lại nghe nàng chậm rãi mở miệng.
“Nếu…… Nếu sau khi ngươi trở về, phát hiện mình thật ra vẫn thích Phù muội, vậy thì không cần để ý ta, cũng không cần cảm thấy áy náy……” Thu tâm, Dịch Vô Tình hít một hơi thật sâu, mất thật lớn sức lực mới có thể nói cho hết lời. “Cứ, cứ sống thật tốt với Phù muội của ngươi, đừng tới tìm ta nữa!”
Rốt cuộc, nàng vẫn lo lắng hắn không thể dứt tình với Phù muội.
Nặng nề nhìn đôi mắt ảm đạm ẩn ẩn bất an, Nhiễm Phong Đình có chút buồn bực, tuy hiểu được nàng bất an cũng là bình thường, nhưng không khỏi khẽ thở dài, một tay ôm chấm lấy nàng, đặt nàng khẽ tựa vào ngực mình, lắng nghe nhịp tim của mình, nhẹ nhàng nói: “Vô Tình, trái tim này, vòng tay này chỉ thuộc về một mình ngươi, chỉ thuộc về ngươi thôi a!”
Lòng Dịch Vô Tình không khỏi nhũn ra, hốc mắt có chút ê ẩm……
Nhưng mà, ngay lúc nàng còn bị vây trong xúc động, lại nghe hắn chấn khởi tinh thần, dị thường hưng phấn cười to!
“Được rồi! Nếu ngươi không chịu theo ta trở về, ta nghĩ đổi chỗ ăn cơm đoàn viên cũng không tệ, ta lập tức gửi bồ câu truyền tin cho cha mẹ ta, mời bọn họ lập tức khởi hành tới chỗ này!” Dứt lời, kích động định đi tìm giấy bút.
“Ngươi, ngươi đang nói linh tinh gì thế a?” Vội vàng kéo hắn, Dịch Vô Tình nói cái gì cũng không cho hắn làm như vậy.
“Ai bảo ngươi không chịu cùng ta trở về!” Đúng lý hợp tình đem sai lầm đẩy lên người nàng, Nhiễm Phong Đình cười meo meo uy hiếp, “Hoặc chúng ta cùng trở về ăn cơm đoàn viên, hoặc là mời cha mẹ ta tới chỗ ngươi, ngươi tự chọn một cái đi!” Ha ha — không tin không mang nàng đi được.
“……” Trợn mắt trừng hắn, Dịch Vô Tình thực không thể nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.