Hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Dịch Vô Tình đi vào phòng Quân Mặc Khiếu, lấy một nửa Tử Tham Quả, điều phối thành giải dược cho hắn ăn vào, giải trừ dư độc cuối cùng trong cơ thể.
Nhận giải dược, một ngụm uống cạn chất lỏng thơm ngát, Quân Mặc Khiếu tàn độc cơ hồ đã giải trừ hết, kể từ ngày hôm qua tỉnh lại, tinh thần và thể lực khôi phục tốc nhanh chóng với độ kinh người, nay có thể nói là khí thanh thần lãng, hiên ngang bất phàm, thần sắc bệnh hoạn mấy ngày trước đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
“Độc trong cơ thể ngươi đã giải hết, không có việc gì.” Đơn giản báo cáo tình huống, nàng cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại hòm thuốc, thần sắc mặc dù trầm tĩnh lãnh đạm như ngày thường, nhưng đôi mắt đen lại ẩn ẩn lộ ra sốt ruột muốn rời đi.
“Đa tạ!” Gật gật đầu, Quân Mặc Khiếu liếc nàng một cái, mở miệng nói: “Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không nói cho hắn.”
Nghe vậy, động tác trên tay Dịch Vô Tình dừng một chút, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng mỉm cười, “Cám ơn.” Cái này, nàng cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Cảm nhận nàng đã thực sự tùng tâm, Quân Mặc Khiếu nhịn không được khẽ xuy một tiếng, xấu tính nói: “Nói thực ra, ánh mắt của ngươi thực kém!” Thế nhưng lại coi trọng tên xuẩn Nhiễm Phong Đình!
“Nếu nói như vậy, ánh mắt các hạ cũng cao không đến đâu a!” Đạm cười phản bác, Dịch Vô Tình so với hắn là người tám lạng kẻ nửa cân, dù miệng hắn không thừa nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-thinh-bao-trong/63649/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.