Nghe thấy Lệ Thú nói đến bốn chữ "Mặc cho số phận" khiến Tiểu Tiểu không khỏi trầm mặc.
Bốn chữ này tuy nói ra rất thoải mái, nhưng lại tràn ngập chua xót cùngbất đắc dĩ. Đến cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm trong tay thìđây là loại bi ai cỡ nào chứ?
"Mặc cho số phận?" Sau một lúc lâu, Tiểu Tiểu chọc chọc Lệ Thú: "Thú ca, chàng cũng bi quan như vậy à!" Tiểu Tiểu nhìn về phía lều trại của QuýNho Hiếu cùng Sở Văn Di: "Có lẽ hai người kia còn kiên cường hơn chúngta tưởng."
Lệ Thú nhướng mi: "Tiểu Tiểu, còn nhớ rõ trước kia ta đã nói với nàng ta đang suy nghĩ một vài vấn đề không?"
Tiểu Tiểu gật đầu: "Nhớ được, chàng có đáp án rồi sao?" Tiểu Tiểu hỏi,nhưng có một chút mong đợi mỗ đầu gỗ này tìm ra đáp án rồi, cũng đã quavài năm? Đại đầu gỗ đến vấn đề hắn đang nghĩ là gì cũng không nói chonàng!
"Không có đáp án."
Quả nhiên!
Tiểu Tiểu trợn trừng mắt.
"Nhưng ..." Lệ Thú do dự một chút: "Sau khi Nho Hiếu bị thương, ta độtnhiên cảm thấy bây giờ phải nói cho nàng biết vấn đề ta đang suy nghĩ,bằng không nếu như gặp phải bất trắc gì, không có cơ hội nói ra, sẽ rấtđáng tiếc..."
"Chàng sẽ không gặp phải bất trắc gì!" Tiểu Tiểu hung tợn trừng Lệ Thú,giống như nếu Lệ Thú nói ra một câu sẽ gặp phải bất trắc gì đó, TiểuTiểu sẽ cắn hắn một cái, chẳng qua Tiểu Tiểu lại đảo mắt tỏ vẻ tò mò:"Là vấn đề gì vậy?"
"Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-rat-ngheo/2171449/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.