Sau khi lễ hội đốt đuốc kết thúc, đám người Lệ Thú tiếp tục đi về phíaTây, thấy dáng vẻ Quý Nho Hiếu và Lệ Thú ở trên đường trò chuyện vớinhau rất vui vẻ, sợ tới mức Tiểu Tiểu, Lệ Vân, Yến Thanh Dịch còn có SởVăn Di vội vàng ở bên cạnh nói xen vào.
"Trạng nguyên công, tiếp theo ngươi định đi đâu vậy?" Sở Văn Di xen vào một cách tự nhiên.
Quý Nho Hiếu thoáng trầm ngâm: "Tới gần Tây Tạng."
Tây Tạng 西藏 xứ Tây Tạng, giáp giới với Ấn Ðộ 印度.
"Ồ, đó không phải là rất xa sao?" Yến Thanh Dịch kinh ngạc nhìn Quý NhoHiếu: "Hơn nữa nơi đó còn là địa bàn Lạt Ma truyền kinh phật đó!"
Kinh Phật. Có ba kho là Kinh Tạng 經藏, Luật Tạng 律藏 và Luận Tạng 論藏.
Lạt -ma; thầy tu ở Tây Tạng (cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt-ma ở Tây Tạng, Trung Quốc)
"Không sai." Quý Nho Hiếu gật đầu: "Trên đường có lẽ còn có thể đi qua vài thành trấn, chúng ta cũng sẽ tra án ở nơi đó."
Tra án?
Vừa nghe thấy từ mấu chốt này, ánh mắt Lệ Vân cùng Tiểu Tiểu lập tức lóe sáng.
"Vì sao thúc không phải là mặt đen?" Lệ Vân mở miệng liền hỏi.
"Mặt đen?" Quý Nho Hiếu không hiểu nhìn tiểu Lệ Vân, hắn vẫn luôn làngười ôn hòa và nhẫn nại, hơn nữa còn là đối với một đứa trẻ?
"Đúng vậy! Hổ đầu trảm đâu? Ngự miêu đâu? Vương Triều Mã Hán đâu?" Mộtvấn đề tiếp một vấn đề khiến tất cả mọi người hiểu rõ tiểu tử béo đếntột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-rat-ngheo/2171439/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.