"Vân Hành! Ngươi lăn ra đây cho ta!"
Vân Hành vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng gầm giận dữ, làtiếng của phụ nữ, nghe thấy âm thanh này, Vân Hành lập tức nhìn quanhbốn phía, khi nhìn thấy tủ quần áo thì ánh mắt sáng lên: "Tiểu Thú, visư tranh thủ trốn trước đây." Nói xong, Vân Hành liền mở cửa tủ quần áorồi chui vào ngay. Tiểu Tiểu nhìn thấy ngẩn người thẳng tắp, dáng vẻ Vân Hành làm sao cũng không giống như dáng vẻ của người làm tấm gương tốt,càng không giống như là có thể dạy dỗ loại đầu gỗ như Lệ Thú này.
Lệ Thú mặt không biểu cảm nhìn sư phụ ở bên trong đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó hắn không nói gì trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
"Viện này là ngươi ở?" người phụ nữ vừa đến khoảng bốn mươi tuổi, mộtthân trang phục màu đỏ, anh khí bừng bừng, bên hông đeo một cái roingắn, tuy tuổi hơi lớn, nhưng phong vận vẫn còn.
"Dạ, tiền bối." Lệ Thú cung kính trả lời, trong tủ quần áo trái tim VânHành lại run lên, không ngừng cầu nguyện: Tiểu Thú, con cũng đừng rụngxích nhé! Hạnh phúc nửa đời sau của sư phó con có thể bị giữ lại trongtay con đó.
Người phụ nữ chợt nhíu mày: "Vân Hành đâu?"
“Hành tung của sư phụ chỉ sợ không tiện nói cho tiền bối." Lệ Thú kínhcẩn trả lời, đối phương hùng hổ như vậy hiển nhiên không phải có ý tốtgì, làm đồ đệ tất nhiên có nghĩa vụ giúp sư phụ đỡ những thứ phiền toáinày. Nhưng Lệ Thú hiển nhiên không chú ý tới khi thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-rat-ngheo/2171390/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.