“Đây… đây thật là anh rể của ta sao?”
Lệ Thú đang vội vàng giết người đương nhiên không thể trả lời.
“Hắn là ai vậy?” thủ lĩnh đội xe ngựa không biết tiến đến bên người Yến Thanh Dịch từ khi nào, nuốt nước miếng nghi hoặc hỏi.
“… Anh rể ta.” Hiện tại Yến Thanh Dịch cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Hắn ở trên giang hồ có danh hào là gì?”
“… Không biết.”
“Là ta thất lễ, ta gọi Lục Thâm. Là người Thục Lục gia.” thủ lĩnh đoànxe cho rằng Yến Thanh Dịch trả lời cho có lệ: “Có thể nói với ta danhhào của các ngươi được không?”
Thục Lục gia, danh hào này Yến Thanh Dịch đã nghe nói qua, cùng Yến giagiống nhau, Lục gia ở đất Thục cũng là một gia tộc không lớn không nhỏ,mà vị hôn thê của đại ca hắn Yến Thanh Nam chính là xuất thân từ Lụcgia. Yến Thanh Dịch cười khổ: “Ta thật sự không biết, trước ngày hômnay, ta vẫn luôn cho rằng hắn là một người bình thường không biết võcông.” Yến Thanh Dịch dừng một chút, cảm thấy cần giải thích một chút:“Ta không cần lừa các ngươi, ta là con trai thứ bảy của Tô Châu Yến gia, Yến Thanh Dịch.”
Lục Thâm sửng sốt một chút, ngoài ý muốn cười khẽ: “Kia thật đúng làkhéo!” Lục Thâm giương cằm lên, nhìn về phía xe ngựa, trong ánh mắt cómột tia tình nghĩa không rõ nói không nên lời: “Chúng ta hộ tống là đạitiểu thư của chúng ta, vị hôn thê của đại ca ngài. Còn có nhóm nhị tiểuthư nữa.”
Bên này nói xong mấy câu ngắn ngủi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-rat-ngheo/2171324/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.