Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Một kỹ nữ thanh lâu, lại có chỗ ở u nhã bực này, thân phận của Cổ Yên không nói cũng biết, không hề đơn giản.
Đi thêm một lát, tú bà dẫn đường kia khẽ ngừng bước chân, nhấc tay khẽ chỉ, õng ẹo nói: "Dư công tử nhìn xem, Yên tỷ tỷ đang tựa lan can chờ đợi, trông mòn con mắt rồi, Trần Nhị xin cáo lui đây."
Miệng nói "Cáo lui", chỉ là cúi người vái lạy, khom người không dậy, người cứ thế lui lại phía sau.
Dư Chiêu Nam mỉm cười nói: "Làm phiền, làm phiền, đây là phần thưởng cho ngươi, xin đừng chê ít." Lấy ra một thỏi bạc, nhấc tay ném qua.
Tú bà kia cất tiếng vui mừng nói: "Trần Nhị tạ phần thưởng."
Lời nói vừa dứt, bạc đã đến trước mắt, vòng eo không ngừng õng ẹo đung đưa, duỗi tay nhận lấy. Nào biết được Dư Chiêu Nam sử dụng chân lực, chính là cố ý thử một lần, bạc không thể nhận được, vừa mới chạm vào đã bị chà phá bàn tay, đau đến nỗi nhe răng nhăn mặt, xoa tay kêu khóc.
Bàn tay tuy đau nhức, nhưng bạc trắng vẫn quan trọng hơn so với máu thịt, Trần Nhị chuyển mình, nhanh chóng nhặt lên thỏi bạc trên mặt đất, lúc này mới xoa vuốt bàn tay, vội vàng lui ra.
Ba người nhìn nhau cười, xuyên qua hành lang u tối, đi thẳng lên lầu cao. Cổ Yên kia trang điểm xinh đẹp, nghênh đón ở bậc thang, khẽ nâng váy thi lễ, trách móc nói: "Lãnh nguyệt sơ tinh hàn lộ trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-hon/2615497/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.