Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hoa Vân Long thầm nghĩ trong nội tâm: "Nước mắt là thứ hiển nhiên phải có, nhưng ta cũng không thấy chút gì giống như nước mắt trên mặt ngươi." Hắn đột nhiên lớn tiếng quát lên: "Phu nhân hãy cẩn thận, vãn bối chuẩn bị dỡ quan tài ra đây."
Còn chưa nói xong, hắn đã dồn sức vào hai tay, lật mạnh tấm ván liệm quan, quan tài đã được mở ra.
Quan tài vừa được mở ra, một trận mùi vôi đã xông vào mũi, pha lẫn trong mùi vôi đậm đặc kia, còn ẩn ẩn một cỗ mùi hương thơm nhàn nhạt. Khứu giác Hoa Vân Long cực kỳ nhạy bén, hơn hẳn những người bình thường, nhất là với những thứ mùi thơm như thế này, đầu mũi vừa cảm nhận được hỗn hợp mùi vị khác thường kia, trong lòng hắn đã minh bạch, sáng như trăng, trắng như tuyết, lại thuận theo mà biến đổi sắc mặt mê hoặc, kêu lên một tràng âm thanh quái dị: "Ôi chao, thật thơm, thật là thơm a..."
Đầu mũi nhăn lại, bất thình lình đã phong bế hô hấp, không hít thêm một chút hương thơm nào nữa.
Vưu thị đứng một bên ngạc nhiên sững sờ, cũng có phần kinh hãi, trong lòng kỳ quái vì sao độc hương trong cỗ quan tài đã phát tán ra mà vẫn chưa có độc chết tiểu tử hoàn khố một thân y phục lụa là kia, càng nghĩ càng kinh hãi biến sắc, không nghĩ nhiều nữa, cánh tay phải đã trầm xuống, dồn sức ném ngọn đèn bay về phía mặt Hoa Vân Long, chân trái nhấc lên, thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-hon/2615409/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.