Lãng Quên
Xuân đi thu tới, thời gian nhiều năm trôi qua.
Mùa xuân đón năm mới, đông tuyết lặng lẽ mang đi ngày tháng cũ, thêm tuổi mới cũng mang thêm ưu sầu mới.
“Ca ca, ca ca…. Cuối cùng là ca tức giận chuyện gì?”
“Ta không có!”
“Ca không có để ý đến muội!”
“Ta đã nói ta không có!”
“Ca xem ca xem! Nói chuyện hung dữ như vậy còn nói không có!”
“Lục Phán Quân, muội có phiền lắm không?” @#@#LQĐ*&#
Một tiếng rống này tức khắc làm không khí đông cứng.
Hắn lại thương tổn đến nàng rồi! Khuôn mặt đầy ủy khuất trước mặt hắn, trong ngực một trận đau nhức, hắn mở miệng muốn nói xin lỗi_
“Không phiền thì không phiền. Muội đi tìm Tiểu Vũ.” Liền xoay người chạy đi không thấy bóng dáng nữa, không thể nhìn thấy khuôn mặt ảo não không thôi ở sau lưng.
Vì thế, vài năm lại qua đi…
Võ nghệ Lục Kỳ Quân càng ngày trở nên cao cường, nhưng chỉ còn là một bóng dáng lẻ loi, không còn tiếng vỗ tay hoan hô, một bóng dáng đưa trà lau mồ hôi làm bạn nữa.
Thành toàn ở phương khác, thủy chung yên lặng bảo vệ nữ nhân ở sau lưng, làm một bóng dáng vô hình.
Cứ như vậy, một lần Lục Quân Diêu hỏi: “Lục Kỳ Quân, con không nghĩ muốn thắng sao?” Lãng ##Quên
“... Không muốn.” Từ lúc bắt đầu, hắn đã không có tư cách cạnh tranh. Nhiều năm qua, suy nghĩ càng nhiều, hắn không chỗ trong cuộc tranh giành này.
“Con có thể nói, Kỳ Nhi, ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-gap-han/1862151/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.