Mẫu thân không có hận ông.
Tên của ta, tên của muội muội đều do mẫu thân đặt
Kỳ Quân, Phán Quân.
Nàng hy vọng gì? Nàng trông mong gì? Hy vọng quân bình an, trông mong quân trở về, chỉ như thế thôi.
Tâm nguyện rõ ràng như vậy, sao hắn không hiểu được chứ?
Ngồi ở trong phòng Mạnh Tâm Nha, kiên nhẫn chờ nàng trở lại. Từ lúc sáng sớm, người của cửa hàng đến truyền lời, hôm nay nàng phải đàm phán với Hầu thị Thiếu Đông, sẽ không về dùng cơm.
Từ khi mỗi đêm cố định hai phu thê ước hẹn, nàng rất ít khi về trễ, không muốn để cho hắn chờ đợi, cũng bởi vì quý trọng khoảng thời gian sống chung khó có được mỗi ngày này. Tình huống giống như đêm nay, rất ít gặp, hẳn là chuyện rất quan trọng!
Mở ra xem một vài cuốn sổ sách trong phòng giết thời gian, nha~ cửa phòng bị đẩy ra, không, phải nói là bị đẩy mạnh ra, đi theo sau là một tỳ nữ nhắm mắt theo đuôi.
Hắn nhướng cao mày, không thể không kinh ngạc,, Nha Nhi nhà hắn lại có thể uống rượu say.
“Không cần đỡ ta, tự ta đi được.” Đẩy cánh tay tỳ nữ đưa tới, kiên quyết tự mình đi.
“Sao lại thế này?” Đương nhiên không trông cậy vào người đang đi nghiêng nghiêng ngả ngả trả lời, hắn hỏi tỳ nữ đi phía sau nàng.
“Thiếu phu nhân đi cùng với Phúc tổng quản, sau khi hai người trở về, phu nhân đã như vậy rồi.”
Lục Quân Diêu gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Ngươi đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-gap-han/1862144/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.