Nàng hy vọng gì? Nàng trông mong gì? Hy vọng quân bình an, trông mong quân trở về, chỉ như thế thôi.
Tâm nguyện rõ ràng như vậy, sao hắn không hiểu được chứ?
Ngồi ở trong phòng Mạnh Tâm Nha, kiên nhẫn chờ nàng trở lại. Từ lúc sáng sớm, người của cửa hàng đến truyền lời, hôm nay nàng phải đàm phán với Hầu thị Thiếu Đông, sẽ không về dùng cơm.
Từ khi mỗi đêm cố định hai phu thê ước hẹn, nàng rất ít khi về trễ, không muốn để cho hắn chờ đợi, cũng bởi vì quý trọng khoảng thời gian sống chung khó có được mỗi ngày này. Tình huống giống như đêm nay, rất ít gặp, hẳn là chuyện rất quan trọng!
Mở ra xem một vài cuốn sổ sách trong phòng giết thời gian, nha~ cửa phòng bị đẩy ra, không, phải nói là bị đẩy mạnh ra, đi theo sau là một tỳ nữ nhắm mắt theo đuôi.
Hắn nhướng cao mày, không thể không kinh ngạc,, Nha Nhi nhà hắn lại có thể uống rượu say.
“Không cần đỡ ta, tự ta đi được.” Đẩy cánh tay tỳ nữ đưa tới, kiên quyết tự mình đi.
“Sao lại thế này?” Đương nhiên không trông cậy vào người đang đi nghiêng nghiêng ngả ngả trả lời, hắn hỏi tỳ nữ đi phía sau nàng.
“Thiếu phu nhân đi cùng với Phúc tổng quản, sau khi hai người trở về, phu nhân đã như vậy rồi.”
Lục Quân Diêu gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Ngươi đi xuống dưới trước đi, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Đóng cửa phòng lại, trở lại bên cạnh nàng. Một tay chống bàn đỡ thân thể, một tay không vững muốn rót nước để uống, hắn nhận lấy, tay kia thuận thế ôm lấy eo thon nhỏ nhắn của nàng. “Ta đến.”
Đôi mi thanh tú nhăn lại, giương tay muốn đẩy ra, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, lại chuyển sang ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên liền quấn quýt hôn một cái mạnh mẽ.
“Ách!” Làm rơi cái chén, cơ hồ không có cách nào thích ứng nàng nhiệt tình như vậy, cái lưỡi mềm mại mà ấm nóng thăm dò vào trong khoang miệng, trêu chọc hắn dẫn đến một trận lửa nóng.
Đây ~ thực sự là Nha Nhi nhà hắn sao? Hắn cơ hồ không nhận ra rồi.
Nàng sẽ không chủ động thân cận hắn, cho dù là hắn muốn gần gũi, nàng cũng luôn có vài phần ngượng ngùng, không giống như hiện tại, chủ động, nhiệt tình, dáng người mềm mại tựa như hòa tan trong lòng hắn.
Chỉ uống mấy ly rượu, lại có khác biệt lớn như vậy?
Lợi dụng khoảng cách giữa những nụ hôn, hắn thở dốc hỏi: “Nha Nhi, nhận được ta là ai không?”
“Nhận ra.” Ôn thuần giống như mèo nhỏ, buồn chán nằm trong vòng tay ôm ấp của hắn, cánh môi cọ xát, l3qu1d0n, vô cùng quyến luyến cắn mút: “Lục Quân Diêu, đầu tiên của thiếp, duy nhất của thiếp, phu quân của thiếp, từ sớm thiếp đã rất yêu người nam nhân này.”
Lục Quân Diêu run lên, siết chặt tay mình.
Chưa từng nghĩ tới, thê tử của hắn, thuần khiết mà lại trực tiếp yêu thích hắn, khiến cho tim hắn đập thình thịch.
“Đã bao lâu?” Hắn hỏi, giọng nói hơi khàn. Hắn còn tưởng rằng nàng tính cả đời này sẽ không nói với hắn.
“Thiếp buồn ngủ.” Hỏi một đường, lại trả lời một nẻo.
Đưa tay cản lại, ôm nàng đặt lên trên giường, hỏi lại: “Đã bao lâu rồi?”
“Thiếp nghĩ muốn hôn chàng.” Vẫn như cũ, không trả lời đúng câu hỏi.
“Được, hôn nàng.” Liên tục hỏi: “Đã bao lâu?”
Giống như hài tử chiếm được đường ăn, nàng vui vẻ đưa lưỡi liếm đường của nàng~ ách, phu quân của nàng.
Bị cái lưỡi hồng nhạt mê người của nàng chọc ghẹo đến thở hồng hộc, Lục Quân Diêu rên lên, hung hăng hôn nàng, dây dưa với cái miệng nhỏ nhắn. Không cách nào thỏa mãn, đầu ngón tay cởi ra áo khoác ngoài, thăm dò vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại yêu kiều, sớm quên mình muốn hỏi cái gì.
Nàng cũng tự nhiên để cho hắn tháo dây cởi áo, còn động thủ hỗ trợ.
“Còn mệt không, Nha Nhi?” Muốn hỏi cho rõ, miễn cho đến lúc đó lại ngủ mất, vậy thì tổn thất lớn rồi.
“Không mệt.”
“Vậy tốt, giúp ta một việc.”
“Rất khó sao?”
“Không khó.” Ngón tay dài kéo màn giường xuống, từng bước tháo dây cởi áo, mãi cho đến khi da thịt trần trụi không còn cách trở tiếp xúc, hắn thỏa mãn than thở, nụ hôn rơi xuống men theo từng chỗ trên cơ thể trắng nộn mềm mại.
Nàng nhỏ tiếng rên rỉ, miệng lẩm bẩm, phảng phất đó là tên người duy nhất khắc ở trong lòng, kiên định như vậy: “Quân Diêu, Quân Diêu, Quân Diêu….”
Hôn môi nhẹ nhàng, ngay tại rốn nhỏ đáng yêu đảo quanh. Ở chỗ này, đã từng mang thai cốt nhục của hắn, có bao nhiêu kỳ diệu. Trong ngực hắn dâng lên một dòng nước ấm áp, vô cùng cảm động, khiến hắn thân mật cùng với hoan ái như vậy vô cùng thiêng liêng. Đây là thê tử của hắn.
Hắn vô cùng ôn nhu, xâm nhập nhẹ lên vùng cấm ấm ẩm ướt, bên tai truyền đến nàng yêu kiều mềm mại, phản ứng hồn nhiên, ngờ nghệch giống như một xử nữ, làm cho hắn thương tiếc sâu sắc, ôm chặt nàng, kiên định xâm nhập, giống như một thể, kích tình giữa nam nữ, vận động hài hòa quấn quýt nguyên thủy nhất.
Nàng từ đầu đến cuối chưa từng nhắm mắt lại, đều nhìn hắn, đôi mắt đẹp nhiễm thêm tình ý, tại cực điểm hoan ái dâng lên sương mù dày đặc, thành nước mắt rơi xuống: “Thiếp cho là… Thiếp cho là sẽ không thể gả cho chàng.”
Hắn ngừng một lát: “Gả cho ta tốt sao? Một bước sắp vào quan tài rồi.”
“Nếu không như vậy, chàng làm sao có thể cưới thiếp? Không nên, thiếp biết, nhưng thiếp thật sự cao hứng khi có lý do được gả cho chàng, không cần phải vọng tưởng, không cần phải thầm mến, thiếp thực sự được gả cho chàng, thiếp đạt được nguyện vọng ở bên chàng…”
Tâm hắn đầy yêu thương, khẽ hôn nàng trả lời: “Nàng nên nói sớm một chút.”
Vẫn cho là giữa bọn họ không có tình yêu, lại không biết được, từ chín năm trước, đêm hôm đó xác thực danh nghĩa phu thê, nàng đã dùng nhu tình chua xót khổ sợ trả giá tất cả.
Tình cảm mãnh liệt gia tăng, hắn thương yêu sâu nhất, đem đến vui sướng cùng với hứa hẹn.
Hợp lại làm một, yên ổn lòng của nàng, tâm hồn của nàng, sẽ không phải lo sợ không yên lòng nữa, bọn họ là phu thê, danh cũng như thực.
Thân mật qua đi, nguyên tưởng rằng nàng sẽ mệt mỏi, ôm lấy nàng chợp mắt nghỉ ngơi. Ai ngờ nàng không an phận nhúc nhích, leo lên trên người hắn, hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn hắn, một hồi lộ ra vẻ trẻ con thỏa mãn, một hồi nghiêng đầu suy tư.
“Đã bao lâu? Từ rất sớm, rất sớm, khi chàng còn chưa phải là phu quân của thiếp, thời điểm chàng chỉ là Lục ca ca.”
Hắn sửng sốt mới kịp phản ứng nàng là trả lời vấn đề hắn hỏi trước đó.
“Ừ, nàng nói đi, ta đang nghe.” Giọng nói mềm mỏng, khẽ vuốt sợi tóc của nàng.
“Phụ thân nói chàng không thể cưới thiếp, thiếp cũng không rõ ràng lắm quan niệm môn đăng hộ đối là cái gì, nhưng nó khiến cho thiếp không thể gả cho chàng, thiếp quyết định chán ghét nó.” Ngưng lại: “Chàng có ghét nó hay không?”
Cầm tay mềm mại của nàng đang đặt trên mặt hắn, vô cùng dung túng: “Có, chúng ta đều ghét nó.”
“Khi đó, khiến thiếp vui vẻ nhất trong ngày, là chờ đợi chàng đến. Thích chàng dùng giọng nói ôn nhu đọc sách vì thiếp, dạy thiếp biết chữ, còn nhớ không? Có một lần thiếp bị bệnh nặng một trận, chàng hoảng sợ, đem viên lưu ly xinh đẹp cho ta. Chàng nói, thân thể sinh bệnh rất khổ sở, thân bất do kỷ lại càng khổ hơn, chàng muốn thiếp khỏe mạnh cường tráng, vĩnh viễn đừng giống như chàng phải trải qua những khổ sở này.”
“Thiếp nhớ rõ, mỗi câu nói của chàng, thiếp đều nhớ rất rõ ràng. Thiếp không biết viên lưu ly kia cực kỳ trân quý, chỉ cho là chàng đưa tín vật định tình, cẩn thận giữ lại, cho dù chàng có cho thiếp là một viên đá, thiếp cũng quý trọng.”
“Cho nên vào năm chàng bệnh nặng nhất kia, thời điểm mê man nhiều hơn thanh tỉnh, cuối cùng lão gia phát hiện thiếp ở ngoài cửa vụng trộm nhìn chàng, phát hiện tâm sự của thiếp, liền nói việc hôn sự này, thiếp ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng… Thiếp không muốn chàng sẽ chết, thực sự không muốn. Dù sao ngoại trừ chàng ra, thiếp cũng sẽ không thích người khác nữa, có thể trở thành thê tử của chàng, dù chỉ được một ngày, thiếp đều cực kỳ vui vẻ.”
“Đứa ngốc! Ta nghĩ phụ thân cùng nàng có điều kiện trao đổi gì đó, nếu sớm biết chân tướng như vậy, ta sẽ đáp lại tình cảm của nàng sớm hơn.”
“Thiếp mới không cần nói. Chàng không nhận ra thiếp, đại biểu trong lòng chàng không có thiếp, lại nói…. Nếu để chàng biết, có đánh chết chàng nhất định không cưới thiếp.”
Không sai, hẳn là hắn không cho phép bản thân mình lợi dụng tấm lòng si mê của một nữ tử, khiến nàng lầm lỡ cả đời.
“Từ lúc đầu, chỉ mong chàng có thể sớm khỏe lại, như vậy là đủ rồi. Về sau, chờ càng lâu, thiếp thực sự nhớ chàng, rất nhớ chàng, bắt đầu hy vọng chàng có thể trở về… Lúc về sau, chàng thực sự trở về, được nhìn thấy chàng, tâm tư ngược lại càng tham lam, thiếp khát vọng được ôm chàng, chạm vào chàng, thậm chí hi vọng, chàng có thể thích thiếp một chút thôi, một chút thôi~ có phải thiếp quá tham lam rồi không?” Nâng lên đôi mắt bất an hỏi.
“Một chút cũng không tham.” Hạ xuống một nụ hôn ở giữa trán. “Nàng còn có thể tham lam hơn thế cũng được.”
“Thực sự là ~khi nghe chàng nói sẽ không nạp thiếp, thiếp vụng trộm cao hứng nhiều ngày, như vậy vẫn không tham sao?”
“Thật ra quan niệm môn đăng hộ đối, chàng lấy thiếp là tình huống đặc biệt, phụ thân không nói thiếp cũng biết, thiếp không xứng với chàng, nếu không phải như vậy, rất nhiều khuê nữ trong toàn bộ kinh thành đều chen lấn muốn gả cho chàng, thiếp còn có thể độc chiếm sao? Thật sự lòng dạ quá tham lam, không cần ai nói thiếp cũng biết.”
“Không chỉ người, ngay cả tâm cũng đều cho nàng, được không?” Hắn mỉm cười, chỉ sợ nàng không muốn nói, nếu nàng muốn, hắn có cái gì không thể cho nàng?
“Thật sự?” Nàng nhẹ hỏi, nhẹ nhàng đặt lên vị trí gần trái tim hắn, lắng nghe bên trong lồng ngực hắn, trái tim đập có quy luật: “Thật kỳ quái, làm sao hắn có thể thích thiếp? Thiếp không có dung mạo quốc sắc thiên hương, cũng không có gia thế hiển hách, nói đến tài tình thì lại tục tằng ngoại trừ kiếm tiền cái gì cũng không biết. Thiếp cho là, thiếp ở lại ít nhất có thể giúp chàng quản gia công việc, như vậy có thể đúng lý hợp tình ở lại bên cạnh chàng, nhưng mà hắn… Hắn lại có thể nói không cần thiếp thay hắn kiếm tiền, hắn nói hắn chỉ cần con người của chính thiếp, thiếp muốn cái gì hắn đều có thể cho thiếp… Quân Diêu, có phải hắn quá kỳ quái không?”
Một điểm cũng không kỳ quái! Nàng không biết chính nàng có trân quý bao nhiêu, nam nhân có mắt, đều thấy được nét đẹp bên trong nàng.
Lục Quân Diêu cảnh giác nheo mắt lại hỏi: “Hắn kia là người nào vậy?”
“Vậy chàng phải cho thiếp một nụ hôn.” Cò kè mặc cả.
Chạm lên môi Lục Quân Diêu, mặc cho nàng hết hôn lại cắn hồi lâu. Nàng cảm thấy thỏa mãn nói: “Hầu Thiếu Hào, hiệu thuốc bắc Thiếu Đông của Hầu gia. Thiếp vốn định hợp tác với hắn, đó là hiệu thuốc lâu đời, có rất nhiều dược liệu trân quý.”
Nguyên lai khi say Nha Nhi của hắn lại dễ thương lượng như vậy, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của nàng, hỏi cái gì nàng đều ngoan ngoãn nói cho ngươi biết, giống như một đứa bé.
“Không muốn hợp tác với hắn.”
“Phải. Hôm nay hắn nói những lời này với thiếp, thiếp cũng không muốn gặp lại hắn.”
Dấm chua chạy toán loạn trong ngực, vẻ mặt nồng vị chua hắn hỏi: “Hắn không lễ phép với nàng sao?”
“Không có, hắn cũng coi như là quân tử, đúng là thiếp rất chán ghét có người nói với thiếp những lời này. Thiếp mới không cần người khác yêu, cho dù cả đời trượng phu cũng không yêu thiếp, thiếp cũng không cần người khác yêu.”
“Ta cho là nàng cùng nhân gia nâng cốc vui cười, uống đến say mê như vậy.” Vị chua lan tràn khắp nơi, lan tràn đến trên mặt hắn.
“Không có, là thiếp uống một mình. Hắn muốn thiếp rời xa chàng, nói trượng phu thiếp không yêu thiếp, hắn sẽ quý trọng thiếp… Thiếp tức giận liền cự tuyệt hắn, nhưng mà nghĩ đến lời hắn nói… Trượng phu không thích thiếp, thiếp không biết nếu không được trượng phu yêu thích, chỉ có ân tình, thì đoạn hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu?”
Thì ra trong lòng nàng cất giấu lo sợ không yên như vậy, trước giờ lại không nói ra.
Xem ra, về sau thỉnh thoảng hắn nên chuốc nàng vài chén, nếu không cái gì nàng đều không nói cho hắn biết. Rõ ràng đúng lý hợp tình bản thân nên có, lại vẫn luôn lo lắng yêu cầu như vậy có phải quá nhiều hay không, muốn hắn nói, hắn cảm thấy chính mình cũng tham lam không ít hơn so với nữ nhân.
Không sao, còn nhiều thời gian, hắn sẽ cho nàng biết, nàng muốn so với tưởng tượng của nàng chỉ có nhiều hơn!
Mà hiện tại ~ hắn đặc biệt cấp bách cảm thấy rất có nguy cơ.
“Nha Nhi, ta hôn nàng nhiều thêm, về sau sẽ không gặp hắn nữa được không?” Hoàn toàn là dụ dỗ tiểu hài tử, nắm lấy nhược điểm nàng thích gần gũi với hắn, không tiếc thân mình là mồi dụ dỗ.
Nàng nghiêng đầu, như đang ngẫm nghĩ tính toán giao dịch như vậy không có lời.
“Không những thế, còn để cho nàng ôm, cho nàng hôn, thích làm gì thì làm, như thế nào?” Thêm cái này, để cho nàng buôn bán có lời!
Lúc này ~“Được.” Đáp ứng rất kiên quyết.
Một khi giao dịch đạt được, liền hưởng thụ quyền lợi, hôn hồi lâu trên mặt hắn, không cách nào thỏa mãn liền gặm cắn xuống dưới, dùng phương thức của hắn, vừa học vừa làm, coi hắn như kẹo hồ lô mà liếm mút.
Lần này ~ thiệt thòi lớn. Lục Quân Diêu rên rỉ, hắn phải cắn răng thừa nhận, nàng chết tiệt rất biết buôn bán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]