Nói Phúc Bá đã nghỉ rút lui về sau, thật ra cũng không phải hoàn toàn như vậy. Mấy năm trước kia, Mạnh Tâm Nha còn quá non nớt, rất nhiều vụ thương lượng làm ăn đều nhờ Phúc Bá ra mặt, nàng ở một bên học hỏi, nếu không tuổi nàng còn nhỏ như vậy sẽ bị ăn đến ngay xương cũng không còn.
Về sau, bởi vì Phúc Bá thấy nàng rèn luyện đủ rồi, mọi thủ đoạn đều học hết,liền để một mình nàng đảm đương, còn ông lui về phía sau hỗ trợ, cũng có nhiều thời gian chơi với hài tử.
Bên ngoài Mạnh Tâm Nha bận rộn, Lục Quân Diêu ở nhà cũng không có nhàn rỗi. Ngoài việc thu phục tâm của quỷ nha đầu, cũng bận rộn xem sổ sách, quyết định sách lượt, trừ Phúc Bá, không ai biết quyền hành đã sớm được bàn giao, chân chính quyết định mọi công việc chưởng lý lớn nhỏ đều là hắn.
Lý do của hắn là: “Nếu như nàng từ trong việc chưởng quản lấy được thành tựu và vui vẻ, vậy ta cũng sẽ buông tay xuống để cho nàng xông xáo, để cho nàng chứng minh bản thân có thể làm đến mức độ nào. Nhưng mà, sự thật không phải vậy. Mặc dù ta không rõ ràng lắm lý do gì khiến nàng kiên trì như vậy, ta nhìn thấy nàng thật sự quá mệt mỏi, ta không thể không trông nom.”
Phúc Bá nghe được vui mừng cùng với cảm động: “Đây mới là thiếu gia tốt của ta, là một nam nhân tốt đỉnh thiên lập địa.” Ở trong mắt ông, người nam nhân tốt đỉnh thiên lập địa là người có thể bảo hộ thê nhi, cho bọn họ vui vẻ. Thiếu gia không khiến cho ông thất vọng!
Đoạn thời gian này cùng với Phúc Bá hợp tác vô cùng chặt chẽ, đồng thời từ trong miệng ông biết được từng chút chuyện nhỏ trong mấy năm qua. Tỷ như, lúc phụ thân mới qua đời, trong phủ loạn thành một đoàn, đoàn thiếp thất lục đục đấu đá với nhau, bận rộn tranh gia sản, chỉ có nàng yên lặng chuẩn bị mọi việc, phát tang, bố trí linh đường, mua quan tài, túc trực bên linh cữu, nhận lễ, tống táng, toàn bộ quá trình đều không rơi một giọt lệ, cho thấy nàng rất kiên cường.
Làm xong hậu sự, lấy tư thế, tác phong mạnh mẽ tiếp quản gia nghiệp, không khó tưởng tượng, sẽ xuất hiện bao nhiêu phản đối từ bốn phương tám hướng. Một tiểu cô nương hơn mười mấy tuổi, phải chịu đựng áp lực lớn như thế nào?
Nhưng ngại vì lời dặn dò trước lúc lâm chung của Lục lão gia, mọi người mặc dù không phục cũng không thể nói gì, chỉ chờ nhìn nàng có bao nhiêu khả năng, chờ nhìn nàng thất bại, khóc lóc cầu xin….
Có nhiều lần, Phúc Bá nhìn thấy nàng ở trong phòng ngủ trước kia của trượng phu len lén rơi lệ, vậy mà trời vừa sáng, vẫn là một Mạnh Tâm Nha vô kiên bất tồi*, chưa từng yếu thế trước mặt người ngoài.
(vô kiên bất tồi: sức mạnh kiên cố không có gì phá nổi)
Có thể trước đây Lục lão gia đã đoán được có một ngày như vậy, đã sớm đem theo nàng bên người học tập rèn luyện, mà quả thật Mạnh Tâm Nha không khiến cho người thất vọng. Nàng làm được rất tốt, thậm chí vượt qua sự kỳ vọng của mọi người.
Hắn còn biết, Tam di nương gả nữ nhi - Lục gia Lục tiểu thư cho gã sai vặt, thật ra là lưỡng tình tương duyệt, nhưng hết lần này đến lần khác Tam di nương mắt cao hơn đầu, xem thường nhà gã sai vặt, càng muốn đem nữ nhi gả đến nhà phú quý, hai người thậm chí cũng đã lên kế hoạch bỏ trốn.
Mạnh Tâm Nha biết được chuyện này, liền hủy bỏ khế ước bán thân của gã sai vặt, còn làm chủ cọc hôn sự này, làm cho Tam di nương hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bởi vì hiện tại nàng là chủ sự Lục gia, Tam di nương dù không tình nguyện cũng không thể làm gì khác.
Lục gia Lục tiểu thư gả ra ngoài, mọi người chỉ biết nàng loại trừ đi một người tranh gia sản, không ai biết nàng cho thêm nhiều đồ cưới phong phú thay cho tiểu cô, cũng nói với nam nhân kia: “Xuất thân của một người không có ý nghĩa gì cả, ta biết ngươi là người cứng cỏi, có ý tưởng mới đem nàng gả cho ngươi. Ngươi muốn ở lại kinh thành cũng được, rời đi cũng tốt, tóm lại làm một chút chuyện làm ăn, nếu ngươi là một nam nhân tốt, cũng nên phấn đấu một phen, chứng minh cho nhạc mẫu ngươi thấy.”
Nàng thành toàn hạnh phúc cho mọi người, đối xử tử tế mỗi người bên cạnh hắn, lại cô độc không có ai đối xử tử tế với nàng.
Nàng chính là người như vậy, hắn thậm chí không biết nàng muốn gì, cần gì, nghĩ gì….
Vừa qua buổi trưa, Mạnh Tâm Nha liền trở về.
Rửa mặt sơ qua, liền muốn đến thư phòng xử lý công việc, đi qua một cửa phòng, liền không bước tiếp nữa, không khống chế được mở cửa bước vào phòng.
Hắn ngủ thiếp đi.
Mạnh Tâm Nha thở nhẹ một hơi, ít nhất không cần phải hao tâm tổn trí nói cái gì với hắn, tâm an ổn một chút.
Như thế nào lại ngủ gục trước bàn rồi? Tay trái hắn cầm sổ, thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi, mi tâm cau lại không biết có chuyện gì buồn rầu…
Cầm áo khoác phủ lên người hắn, cũng không thu tay về mà thuận thế xoa lên mi tâm của hắn.
Dáng dấp của hắn rất đẹp
Gương mặt này được xem là rất tuấn tú, nàng vẫn biết, cho dù trước đây hắn yếu ớt bệnh tật cũng không giảm đi phần tuấn tú, sau khi khỏi bệnh, lại càng đẹp mắt hơn, nhi tử lớn lên có bộ dáng rất giống hắn khiến nàng rất vui.
Ngón tay theo đường nét gương mặt, rời đến môi hắn. Môi của hắn không có lạnh băng, tái nhợt như trong trí nhớ.
Không tự chủ vuốt ve qua lại chỗ đó, màu sắc khỏe mạnh, nhiệt độ nóng ấm truyền đến từ đầu ngón tay. Nàng còn nhớ rõ, bờ môi dày mỏng vừa phải đã vô cùng thân mật ở rất gần nàng.
Nếu đêm đó không bị Phán Nhi cắt đứt, hắn sẽ làm gì tiếp?
Trong ngực reo hò ầm ĩ, nhất thời xúc động, nàng nghiêng người, chạm nhẹ lên bờ môi hắn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chạm vào trán hắn, thân thể có chút dừng lại.
“A!” Nàng che miệng hô nhỏ, ảo não cử chỉ của mình đói khát giống như ác lang.
Hắn, hắn, hắn…. Giống như muốn tỉnh lại?
Hoàn toàn mất bình tĩnh, giống như kẻ trộm, chột dạ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
Sau một khắc, Lục Quân Diêu mở mắt ra.
Đừng nói hắn không ngủ, cho dù có ngủ bị nàng xoa nhẹ như vậy, không muốn tỉnh cũng khó.
Giống như hắn hù dọa nàng chạy?
Cái này cũng không thể trách hắn, hắn không nghĩ tới nàng sẽ có hành động như vậy. Ở trước mặt hắn, nàng luôn cứng nhắc không tự nhiên, cũng chưa từng biểu hiện qua tình cảm nhẹ nhàng gì hết. Hắn vẫn cho rằng, nàng hờ hững, lạnh nhạt với trượng phu là hắn đây, còn cần nhiều thời gian để thích ứng.
Nàng chủ động hôn hắn…. Điều này đại biểu cho cái gì?
Trước một khắc, vẫn còn đang khổ não không biết nàng muốn gì, sau một khắc, nàng liền cho hắn rung động lớn như vậy. Thời điểm còn rất sớm đã muốn hỏi Phúc Bá vấn đề này, Phúc Bá liền trưng vẻ mặt người thật ngốc với hắn.
Hắn ngốc?
Cũng không phải bởi vì hắn không biết Nha Nhi muốn gì sao.
Nàng muốn gì? Nàng muốn gì?
Giờ khắc này, hắn đại khái có thể hình dung được, chín năm thanh xuân trống rỗng của nàng bỏ ra, không oán không hối…
bbs.. Vnbbs.. Vnbbs.. Vn
Một đường chạy ra khỏi phòng, nàng dừng lại bên cạnh ao cá chép, thở gấp.
Tay để trước ngực, chỗ đó đập thật mạnh, tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng như thế nào giống bộ dáng một hoa si, làm ra hành động như vậy. Lúc đó, trong đầu chỉ muốn, dịu dàng đêm qua của hắn, suy nghĩ hắn đã từng rơi nhiệt độ ấm áp ôn nhu trên môi, suy nghĩ, suy nghĩ cảm giác thân mật, vì vậy liền…
Vô cùng ảo não nhìn chăm chú bóng hình dưới nước, gương mặt đỏ au, tay nâng khuôn mặt nóng lên, lo lắng nhiệt độ cả đời không giảm xuống.
Trấn định một chút, Mạnh Tâm Nha, ngươi có tiền đồ một chút, chẳng qua cũng chỉ là một cái hôn, hài tử cũng đã có rồi, không có gì, không có gì….
Nhưng mà đáy lòng có một âm thanh phản bác lại, cũng không giống như vậy, năm đó nàng được gả đi, cũng không phải được viên phòng vào đêm tân hôn, nàng cũng cho là, phu thê chỉ cần nằm ngủ với nhau là được rồi.
Phụ thân sợ hãi phát hiện được, liền để cho di nương vừa mới vào cửa, cũng là người ôn nhuận nhất chỉ dạy nàng một chút chuyện khuê phòng, cũng ám hiệu nàng chủ động.
Có người trượng phu nào, sau khi cưới nửa năm, thê tử thay đồ liền tránh mặt?
Không có ít lần hắn nói ám hiệu nàng, nếu hắn không thể đi cùng với nàng đến già, nàng phải đi tìm hạnh phúc cho bản thân, đừng vì hắn mà chậm trễ.
Hắn vì nàng để lại đường lui!
Nàng mơ hồ nhận ra được, hắn không muốn viên phòng với nàng, nếu như nàng không chủ động, bọn họ vẫn mãi là đôi phu thê hữu danh vô thực!
Nàng lại không muốn như vậy, nàng biết Lục gia cưới nàng về là để nối dõi tông đường.
Vì vậy nàng nói: “Nếu như chàng không muốn thiếp, có thể trực tiếp hưu thiếp, nếu như thiếp đã là thê tử của chàng, hãy để cho thiếp vì chàng sinh con…”
Hắn vô cùng kinh ngạc nàng nói như vậy, chần chờ nói: “Nhưng ta… Có thể không sống được bao lâu…”
“Vậy thiếp sẽ vì chàng thủ tiết cả đời, bất kể chàng có chạm vào thiếp hay không, thiếp không phải dâm phụ, sẽ câu tam đáp tứ với người khác không phải trượng phu của mình.”
Nàng thẳng thắn nói xong, hù dọa hắn.
Vì vậy hắn hiểu, ngay cả hắn cố gắng giữ tấm thân hoàn bích cho nàng, ngày nào đó hắn chết đi, nàng cũng sẽ không tái giá. Nét mặt nàng kiên quyết nói như vậy khiến cho hắn hiểu.
Ngày đó, bọn họ trở thành phu thê chân thật.
Thật ra nàng biết rõ, hắn thân mật với nàng, chẳng qua không chịu được áy náy quá nhiều, không có liên quan gì đến tình cảm nam nữ hay cái khác, lúc đầu nàng đã hiểu rõ quan hệ phu thê bên trong là như thế nào, lại thêm lúc đó, cho nàng đứa bé cùng với hi vọng, bồi bạn với nàng, nếu thật cứ để cho nàng cái gì cũng không hiểu, cứ hồ đồ ở trong phủ thủ tiết cả đời, vậy thật quá thiệt thòi nàng.
Đêm đó, hắn cho nàng nhiều cơ hội, cũng nói cho nàng biết, nếu hối hận, có thể hô ngừng bất cứ lúc nào.
Tiểu di nương kín đáo đưa cho nàng vài bản đông cung đồ, nàng cố gắng nhìn, cố gắng nghiên cứu, một lòng chỉ muốn trở thành một thê tử xứng chức. Hắn không tích cực, thậm chí không cố ý trêu chọc gợi lên ham muốn, một lòng muốn để lại đường lui cho nàng, cũng không có hành động mãnh liệt nóng bỏng, nàng không thể không chủ động, trong đầu trống rỗng nhớ đến những gì nghe thấy nhìn thấy, cũng không biết đụng chạm đúng chỗ chưa, hôn thân thể hắn, gợi lên ham muốn. Đối với việc một tiểu cô nương không am hiểu chuyện, nàng coi như là nhiệt tình quá phận, không để cho hắn suy nghĩ thay đổi chủ ý, cũng chứng minh quyết tâm của nàng.
Khi đó nàng chỉ sợ hắn không muốn nàng, chỉ sợ hắn không có lưu lại chút gì, căn bản không kịp e lệ hay có tâm trạng của một thiếu nữ rụt rè.
Rồi sau đó, hắn nắm lấy cổ tay nàng, chân ngăn cản thân thể nàng vọng động, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Nha Nhi, nàng…. Thật đúng là?”
“Chàng cưới thiếp, lại không đụng vào thiếp, như vậy là làm nhục thiếp. Chàng có biết những người sau lưng nói thiếp như thế nào không, cười thiếp không có bản lãnh, cười thiếp không có địa vị, cười thiếp, châm biếm thiếp…” Hai hàng lệ rơi trên gò má, hắn hít sâu một hơi, giờ mới biết được hắn tự cho là đúng quan tâm nàng, lại tổn thương nàng nhiều đến vậy.
Sau một khắc, hắn phóng túng chính mình, xuyên qua thân thể non nớt mềm mại.
Bởi vì rốt cuộc hắn đã hiểu, bảo đảm tốt nhất đối với nàng, không phải là một thân thể vẹn toàn. Nàng đã gả cho hắn, cho dù thân thể trong sạch thì sao? Trong mắt người đời, nàng đã là Lục thiếu phu nhân.
Như vậy, tốt nhất chính là củng cố địa vị của nàng ở Lục gia, nếu như có thể có con trai, như vậy sẽ không có ai dám coi thường nàng, không cần lo lắng có ai sẽ chèn ép nàng đến đường cùng, nếu như nàng quyết định chủ ý ở lại Lục gia hết nửa đời sau.
Đây là trước mắt hắn có thể cho nàng đảm bảo lớn nhất.
Nàng hiểu, thật ra nàng luôn hiểu.
Hắn chạm nàng, không phải là vì hắn muốn nàng, cũng không phải lo lắng không có người kéo dài hương khói, mà là vì bảo vệ nàng, chẳng qua là đổi phương thức, để lại đường lui cho nàng sinh tồn.
Hắn đều giống như trong nhận thức của nàng, một Lục Quân Diêu dịu dàng, nhân hậu. Cả Lục gia to lớn này, nếu có người chân chính thay nàng suy nghĩ, cũng chỉ có hắn.
Cũng vì vậy, nàng mới có thể đem mình giao cho hắn, bỏ ra tất cả của nàng cho hắn, lấy tuổi thanh xuân vì hắn bảo quản gia viên, đến nay chưa từ oán hối.
Coi như… Đợi thêm mấy cái chín năm, tiêu hao hết cả đời nàng, nàng vẫn muốn, cũng nguyện ý làm như vậy, chỉ vì hắn…
Lục Quân Diêu!
Ngắn ngủi ba chữ, ở trong tâm nàng lay động xuân triều mềm mại nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]