“Thiếp nói chàng nghe, Nhị di nương thật sự rất đáng ghét, nói chuyện giả dối, tiếng cười the thé, còn nồng mùi. Thiếp ghét nàng ta mang trang sức đầy người, giọng nói thì giống như gà mẹ, còn có… Mỗi lần đứng gần nàng ta, thiếp không dám thở mạnh, sợ ngửi nhiều sẽ bị hôn mê bất tỉnh. Thật kỳ quái, mùi son phấn nồng như vậy sao cha có thể chịu được nhỉ? Chàng phải nhanh khỏe lên, đuổi nàng ta giúp thiếp. Cha thiếp nói, sau khi gả cho người, trượng phu sẽ bảo vệ thiếp, chàng thật sự sẽ…” Độc thoại nửa ngày, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Mà thôi, chàng như vậy làm sao bảo vệ thiếp được? Vẫn nên là thiếp bảo vệ chàng mới đúng. Chàng yên tâm, thiếp sẽ không để cho Nhị nương giả dối đó đến chàng quá gần, tránh cho chàng bị hun ngất đi…”
Buổi tối đầu tiên trở về, hắn liền mất ngủ.
Trằn trọc trở mình, những chuyện cũ năm xưa cứ lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, cái tuổi mới cập kê, giọng nói ngây thơ, còn đơn thuần biểu đạt trực tiếp tâm sự như vậy. Đó là nàng trong trí nhớ của hắn.
Nàng nghỉ ở phòng cách vách phòng hắn, ban đêm đứng dậy mấy lần, mở cửa sổ vẫn thấy ánh đèn sáng ngoài cửa. Có lẽ nàng cũng vô cùng không kịp thích ứng, đang thử tiếp nhận sự thật trượng phu đã trở về.
Hai người không cùng ngủ một phòng, nàng dĩ nhiên sẽ an bài như vậy, hắn cũng không có ý kiến gì.
Hài tử đã chín tuổi, hắn tuyệt đối có lập trường để sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-gap-han/1862133/chuong-1-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.