“Người đâu! Mau tới…” Sáng sớm ngày thứ hai, vẫn còn mặc áo ngủ rộng thùng thình, võ lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn đã xông tới trung đình rống to một tiếng, khiến cả Bạch Hồ sơn trang đều rung chuyển, hiệu quả tiếng vọng thập phần rõ rệt, đám chim chóc đậu trên cây cũng kinh sợ bay tán loạn. “Ồn chết người, có còn để cho người ta ngủ hay không đây.” Thịnh Bảo Hoa lẩm bẩm một tiếng, há to mồm ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt, chuẩn bị ngồi dậy. Vừa mới cử động, xương cổ đã đau nhức, đau đến mức khiến nàng hít một hơi lạnh. Thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nàng nén chịu đau, chậm rãi ngồi dậy, vừa đưa tay xoa xoa cổ, vừa cố gắng hồi tưởng lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua, nửa đêm buồn đi tiểu, sau đó nàng dậy đi vệ sinh, lúc đi qua gian ngoài thuận tiện thưởng thức sắc đẹp của Mộ Dung đại hiệp một chút, sau đó thoả mãn cầm đèn lồng đi về phía nhà vệ sinh… Ừm, sau khi giải quyết xong đi ra, bắt gặp một người bịt mặt mặc y phục dạ hành… Sau đó nàng định đuổi theo… Sau đó… sau đó… Sau đó đã xảy ra chuyện gì? “Quân hỗn đản chết tiệt! Kẻ nào dám hạ độc thủ đối với ta! Đừng có để ta biết hắn là ai, bằng không bà cô ta nhất định thiến hắn!” Thịnh Bảo Hoa nắm chặt bàn tay nhỏ, phẫn nộ rít lên. Ở gian ngoài, đang cầm khăn vải lau mặt, bàn tay Mộ Dung Vân Thiên run lên, chậu rửa mặt “keng” một tiếng rơi trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-dung-so/1532076/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.