Dưới tàng cây, hai người cùng nhau đi, trên cây, Thịnh Bảo Hoa “răng rắc” gặm đùi gà ủ mật, sau đó tiện tay ném xương xuống dưới, chỉ nghe bên dưới có người “Ôi” một tiếng, nàng nghi hoặc cúi đầu, liền đối diện với một cặp mắt đang cười híp lại. Mai Ngạo Hàn? Thịnh Bảo Hoa chớp chớp mắt, nhìn nam tử đứng dưới tàng cây kia, hắn đang ngửa đầu nhìn mình, trường bào màu trắng nổi bật vẻ tuấn dật phi phàm, một trận gió xuân thổi qua, từng cánh hoa theo gió hạ xuống, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát thản nhiên… Mai Ngạo Hàn ngửa đầu, thấy cô gái trên cây khẽ nhếch cái miệng còn dính đầy mỡ, đang ngẩn người nhìn mình, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Bảo Bảo, ta đẹp mắt không?” (= = Hàn ca siêu tự kỷ) Thịnh Bảo Hoa ngơ ngác gật đầu, ừm, đẹp, nhất là cái xương gà còn cắm trên đầu hắn kia, đặc biệt… đẹp. “Nàng vừa dùng cái gì ném ta?” Mai Ngạo Hàn lại hỏi. Thịnh Bảo Hoa cười hắc hắc, cố ý bỏ qua vấn đề này, “Ngươi ở đây làm gì nha?” “Xem náo nhiệt nha.” Mai Ngạo Hàn không chút xấu hổ nói, sau đó lại ngẩng đầu cười, “Ồ, bọn họ đã đi xa, nàng không xuống dưới sao?” Thịnh Bảo Hoa lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, mắt đã hoa lên, đã thấy Mai Ngạo Hàn nhảy lên cây, ngồi bên cạnh nàng. “Này, ngươi sang cây khác đi, ngươi quá nặng đấy!” Cảm giác được cây khẽ lung lay một cái, Thịnh Bảo Hoa vội vàng nói. “Chớ sợ chớ sợ, ta biết khinh công a, ngã xuống ta sẽ đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-dung-so/1532073/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.