Dùng xong bữa trưa, Mộ Dung Vân Thiên nhận được một phong thư dùng bồ câu đưa tin, liền vội vàng đi ra ngoài. Thịnh Bảo Hoa có chút nhàm chán ngồi ở bậc thang ở hành lang trước cửa phòng ngủ gà ngủ gật, trong tay vuốt vuốt chiết phiến Mộ Dung Vân Thiên để lại. Trong đình viện, Lạc Anh rực rỡ, hồ điệp bay múa, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, thiếu nữ lười biếng ngồi hết sức thoải mái. Tần La Y bước vào khu phòng này, liền nhìn thấy hồng y thiếu nữ ngồi trên bậc thang dựa lưng vào cột trụ, híp mắt vẻ mặt thích ý, bộ dạng lười biếng ực kỳ giống một con mèo nhỏ mà nàng từng nuôi. “Uy, con bé quê mùa, sao không đi theo đại hiệp của ngươi?” Nhìn trong chốc lát, thấy nàng ta vẫn không có động tĩnh gì, Tần La Y mở miệng. Rõ ràng là thanh âm rất êm tai, lại mang theo mười phần mỉa mai. Thịnh Bảo Hoa mơ mơ màng màng ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy Tần La Y đứng một mình ở sân, bên cạnh không có gã mặt sẹo A Thất, liền lên tiếng tiếp đón, “La Y a.” Tần La Y nhíu mày, ôm kiếm đi tới, “Ta thân quen với mi như vậy từ bao giờ hả?” “Aiz, trước lạ sau quen thôi.” Thịnh Bảo Hoa nâng tay che miệng, ngáp một cái. Tần La Y hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường. “Cô lạc đường?” Thịnh Bảo Hoa nghiêng đầu nhìn nàng, cặp mắt đen lúng liếng vô cùng thuần khiết. Gương mặt dưới khăn che hơi đỏ lên, Tần La Y cảm thấy thập phần may mắn vì mình đeo khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-dung-so/1532066/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.