Chương trước
Chương sau
Diêm đại sư nâng chén trà lên uống một ngụm, ổn định tinh thần suy nghĩ, thật dài thở dài, nói:
- Tiêu chân nhân, cốt cách thanh kỳ, vốn là mệnh thiên tử vô cùng cao quý a... Làm sao lại biến thành loại bộ dạng này?
Tân Lâm không kìm nổi hỏi:
- Ông cụ, ông xem ra cái gì vậy?
Từ lúc Văn nhị thái gia suy diễn huyết tương cho Tiêu Phàm ở Hoàng Hải, đã qua gần một năm, Tân Lâm ở sâu trong nội tâm lo lắng càng ngày càng nặng. Chỉ có điều Tiêu Phàm thân là thuật sư lớn, thầy tướng bình thường căn bản liền không thể suy diễn tướng mệnh cho hắn, kế tiếp Tiêu Phàm rốt cuộc gặp phải loại kiếp nạn nào, Tân Lâm một chút manh mối đều không có.
Hiện tại thật vất vả mới gặp được một đại sư sờ cốt như vậy, chủ động suy diễn cốt tương cho Tiêu Phàm, trong lòng Tân Lâm lại dâng lên một tia hy vọng.
- Tiêu chân nhân, hình như gần đây đã gặp phải đại nạn nghịch thiên... Nhưng, căn cứ theo cốt tương của ngài đến xem, vốn không nên có loại đại nạn này... Thật là khiến người khó có thể lý giải...
Diêm đại sư không kìm được lắc đầu, hai hàng lông mày gắt gao nhàu lên.
Huống chi Tiêu Phàm vốn là thuật sư lớn, kiếp nạn bình thường, hắn lại làm sao có thể tránh né không được chứ?
Tân Lâm nói:
- Có chút phiền phức, là anh ấy tự tìm. Ông cụ, tôi muốn hỏi chính là, anh ấy kế tiếp sẽ có đại nạn gì?
- Tự tìm phiền toái? Chẳng lẽ là nghịch thiên cải mệnh...
Lão nhân thì thào tự nói.
Tiêu Phàm và Tân Lâm không khỏi hoảng sợ, liếc nhau nhìn nhau một cái.
- Ông cụ, nghịch thiên cải mệnh, lấy thân thế kiếp, nhưng còn có thể giải cứu không?
Tân Lâm vội hỏi, vẻ mặt đều là ân cần.
Diêm đại sư liếc mắt nhìn Tân Lâm một cái, chậm rãi nói:
- Cô nương, cô hỏi quá lớn rồi, tôi không thể trả lời... Tôi chỉ biết là, thọ mạch trong cơ thể Tiêu chân nhân vốn đã đoạn tuyệt, hoàn toàn dựa vào tổ đức âm công đang bảo vệ, còn có một cổ lực thiên kiếp cũng đang bảo toàn thọ mạch không dứt. Nhưng hiện tại, tổ đức âm công đã dần dần tiêu mòn sạch sẽ, chỉ dựa vào lực thiên kiếp để duy trì thọ mạch, có thể duy trì được hay không vẫn là hai chuyện. Cho dù có thể duy trì được, lực thiên kiếp này đầy ý hung bạo, chỉ sợ đối với tâm tính củaTiêu chân nhân sẽ là một ảnh hưởng lớn.
- Ông cụ, tôi không hiểu lắm...
Tân Lâm không khỏi mê hoặc.
Diêm Thái Hoa ở một bên nói:
- Tân cô nương, ý của sư phụ tôi nói là, lực thiên kiếp này vốn là không có ý tốt đối với Tiêu chân nhân, là trên trời hạ xuống trừng phạt hắn đấy, sở dĩ duy trì thọ mạch hắn không dứt, làm như vậy là để khiến hắn ở giữa trần thế này chịu khổ nhiều hơn, chịu nhiều kiếp nạn hơn. Tổ đức âm công tiêu hao hết, tâm tính của Tiêu chân nhân sẽ vô tình bị lực thiên kiếp ảnh hưởng, trở nên càng ngày càng bạo ngược...
Uyển Thiên Thiên chen vào nói nói:
- Ông nói là, hắn sẽ biến thành một tên đại bại hoại, bị lực thiên kiếp gì đó kia yêu ma hóa sao?
- Là như thế đấy!
Diêm Thái Hoa trầm trọng gật gật đầu.
- Hì hì, kẻ bại hoại...
Uyển Thiên Thiên hiển nhiên vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nghiêng đầu nhìn phía Tiêu Phàm, hì hì mà cười, dường như cảm thấy, người này thật sắp biến thành kẻ bại hoại, vậy cũng thật thú vị. Về phần cái gọi là thọ mạch đứt, cô lại làm không rõ ý vị như thế nào.
Tân Lâm trái lại hít một hơi khí lạnh.
Cô biết rất rõ, Tiêu Phàm nếu dần dần bị lạc bản tính của mình, hậu quả sẽ nghiêm trọng bực nào.
Dựa vào thế lực của lão Tiêu Gia cùng với sự mạnh mẽ của bản thân Tiêu Phàm, hắn một khi bị lực Thiên kiếp dần dần yêu ma hóa, biến thân thành "Ác ma", tạo thành tai nạn hủy diệt rốt cuộc lớn bao nhiêu, ai cũng khó có thể đoán trước.
Loại yêu ma hóa này đồng dạng sẽ mang đến tổn thương cực lớn cho bản thân Tiêu Phàm.
Cái gọi là "Giết người mười ngàn tự tổn ba nghìn", ngươi đối với người khác thương tổn càng lớn, người khác đối với ngươi trả thù cũng liền càng mạnh mẽ mãnh liệt. Gây thù hằn càng nhiều, các phương hướng phóng tới đả kích ngấm ngầm hay công khai thì cũng càng nhiều.
- Tiêu chân nhân, tâm ma này vẫn cần ngài tự hành giải thoát. Theo ta được biết, 'Luân hồi đại pháp" của quý giáo đối phó với tâm ma rất hữu hiệu.
Diêm đại sư chậm rãi nói, ngữ khí trầm trọng.
Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Diêm đại sư đối với Vô Cực Môn chúng tôi, hình như hiểu biết rất sâu sắc?
Diêm Đại Sư mí mắt lược lược một hiên, nói:
- Tiêu chân nhân, cha ta năm đó và lệnh sư Chỉ Thủy tổ sư có duyên gặp mặt mấy lần. Truyền nhân thần tương Thủy Kính, Diêm Thập Tam, không biết lão nhân gia ông ta có nhắc qua với ngài hay không?
Tiêu Phàm cả kinh nói:
- Diêm Thập Tam? Thập Tam chân nhân của Thủy Kính phái tiếng tăm lừng lẫy, là phụ thân của ngài sao?
- Đúng vậy.
Diêm đại sư khẽ vuốt cằm.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Diêm đại sư, sư phụ tôi chẳng những đề cập tới phụ thân ngài, còn đem chuyện ông và Thập Tam chân nhân kết giao đều tự tay ghi chép lại. Sư phụ tôi nói, tương pháp sờ cốt của Thủy Kính thần tương vốn là bí hiểm, tương pháp sờ cốt của Thập Tam chân nhân lại tài nghệ như thần.
Tiêu Phàm lời này cũng không phải nói ngoa, một đoạn giai thoại này, Chỉ Thủy tổ sư đúng là tự tay ghi lại trong "Vô Cực Thuật Tàng Thập Di Thiên ". Đúng là đêm trước kháng chiến, Chỉ Thủy tổ sư đi mấy tỉnh Tây Bắc dạo chơi, ở cảnh nội Hà Đông đã kết bạn với Thập Tam chân nhân, hai người đều là đại sư thuật pháp, vô cùng hợp ý nhau, trao đổi một số tâm đắc tướng thuật với nhau. Đối với tương pháp sờ cốt của Thủy Kính phái, Chỉ Thủy tổ sư vô cùng tán thưởng, cho rằng rất có giá trị tham khảo, thậm chí đem một số sờ cốt chi đạo mà mình lĩnh ngộ được chép vào bên trong" Vô Cực Cửu Tương Thiên ", hy vọng đệ tử hậu bối có thể có thêm tu luyện.
- Hả? Thật sự như vầy phải không? Chỉ Thủy tổ sư tự tay ghi lại chuyện kết giao với cha ta sao?
Diêm đại sư hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, không khỏi hết sức vui mừng, vẻ mặt đều là ý cười.
Hiểu ra thuật pháp giới của tiền triều, Chỉ Thủy tổ sư chính là một vị đại tông sư mạnh mẽ, địa vị cao, không người nào có thể giỏi hơn. Ngay cả ông đối với tương pháp sờ cốt của Thập Tam chân nhân và Thủy Kính thần tương vô cùng tôn sùng, Diêm đại sư tự nhiên có lý do để vui mừng.
Tân Lâm lại đối với đoạn giai thoại này không thể nào cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm hỏi:
- Ông cụ, ngài đây ý là nói, nếu Tiêu Phàm tu luyện cái khẩu quyết và pháp tướng kia, là anh ấy có thể tránh thoát một kiếp này?
Diêm đại sư nghiêm nghị nói:
- Cô nàng, có phải có thể tránh thoát một kiếp này hay không, tôi không dám khẳng định. Dựa vào chút năng lực ấy của tôi, vẫn không tư cách chỉ điểm chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn. Nhưng khẩu quyết và pháp tướng này, quả thật có quan hệ với Vô Cực Môn, điểm này cũng là khẳng định. Cha ta từng đã nói với ta, khẩu quyết và pháp tướng này phải lưu cho người có duyên...
Uyển Thiên Thiên lập tức nói:
- Ông cụ, điều này có chút không đúng chứ? Nếu khẩu quyết và pháp tướng này là của Vô Cực Môn, nên chuyển giao cho Vô Cực Môn, tại sao gọi là lưu cho người có duyên?
Lão nhân gia người liền đem vật quy nguyên chủ, còn dùng cái gì mà trao đổi chứ?
Rất không đủ thành ý rồi!
Uyển Thiên Thiên rốt cuộc không hổ là Đại đương gia của Yên Chi xã, thiên phú trên lĩnh vực cò kè mặc cả này, hơn xa Tiêu chân nhân và Tân thiếu chủ. Giả sử có thể trong một buổi nói chuyện liền thuyết phục được lão đầu tử này, lấy khẩu quyết pháp tương về tay, vô cùng không đẹp?
Diêm Đại Sư liếc cô một cái, cười cười, nói:
- Uyển cô nương, hết thảy đều có định số. Khẩu quyết và pháp tướng này nếu Vô Cực Môn từng bị mất, như vậy phải một lần nữa thu hồi về, tự nhiên cần người hữu duyên.
Uyển Thiên Thiên còn muốn nói, Tiêu Phàm khoát tay, đã chặn cô lại, chuyển hướng sang Diêm đại sư, hỏi:
- Ông cụ, tôi có một chuyện khó hiểu, mời ông cụ chỉ giáo... Khẩu quyết và pháp tướng này, Thập Tam chân nhân năm đó là thế nào tìm được?
Diêm đại sư vuốt vuốt hàm râu bạc trắng, chậm rãi nói:
- Tiêu chân nhân, đây cũng là một loại duyên phận. Lại nói tiếp, việc này còn có liên quan đến một vị chân mệnh thiên tử...
- Chân mệnh thiên tử?
Uyển Thiên Thiên không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Hai thầy trò này, tựa hồ cũng có "Hoàng đế giao tình ". Tối hôm trước, Diêm Thái Hoa nói cô có tướng "Quý phi", hiện giờ vị lão tiên sinh này lại mở miệng liền nhắc tới "Chân mệnh thiên tử", khiến Uyển Thiên Thiên có chút hoảng hốt, cho là mình không cẩn thận đã xuyên việt rồi, về tới thời cổ.
Diêm đại sư gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Thái hoa chúng ta vốn là nơi long hưng.
Lúc nói lời này, lão nhân vẻ mặt kiêu ngạo.
Huyện nhỏ Thái Honói này không ngờ ra đời chân mệnh thiên tử, quân lâm thiên hạ. Thân là người Thái Hoa, Diêm đại sư tự nhiên cảm thấy tự hào.
Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhẹ nhàng giương lên, hỏi:
- Việc này có liên quan với Chủ tịch Chúc?
- Có liên quan rất lớn. Cha ta ở thời kỳ kháng chiến, là liên lạc viên ngầm đội du kích. Ông ấy lúc trước gia nhập chi đội du kích Thái Hoa, cũng có liên quan với Chủ tịch Chúc. Lúc ấy cha ta chỉ là một thầy bói có tật mắt, Chủ tịch Chúc là Chi đội trưởng chi đội du kích. Có một lần đụng phải tiểu quỷ tử càn quét lớn (tiểu quỷ tử: quân Nhật Bản),Chủ tịch Chúc và đồng chí chi đội du kích, yểm hộ quần chúng lui lại. Bọn quỷ gắt gao đuổi theo, ép tất cả đám người chạy tới bờ sông, tình hình vô cùng nguy cấp. Chủ tịch Chúc quyết định thật nhanh, khiến đồng chí chi đội du kích một phân thành hai, một bộ phận nổ súng thủ hút lực chú ý của bọn quỷ, một bộ phận yểm hộ quần chúng qua sông. Bên trong quần chúng, có không ít người già yếu, Chủ tịch Chúc để cho hậu sinh tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng cõng lão nhân trẻ nhỏ qua sông. Ông tự mình cõng cha ta. Tuy nhiên vừa mới đi vài bước, cha ta chết sống cũng không chịu để cho ông ấy cõng, thế nào cũng phải tự mình bước đi...
- Vì sao?
Không thể nghi ngờ, người mở miệng hỏi lại là Uyển Thiên Thiên, vẻ mặt thần sắc không thể tin nổi.
Lửa cháy đến nơi, lưỡi lê của bọn quỷ đều đến mông đít rồi, Thập Tam chân nhân ra cái yêu thiêu thân gì chứ?
Diêm đại sư liếc mắt nhìn cô một cái, nói:
- Uyển cô nương, cô đã quên, cha ta biết sờ cốt.
- Vậy thì thế nào?
Diêm Thái Hoa ngắt lời nói:
- Lúc ấy Chủ tịch Chúc Thập Tam thái công qua sông, Thập Tam thái công có thói quen sờ sờ phần gáy của Chủ tịch Chúc. Lúc này vừa sờ liền biết, đây là long cốt a. Chân mệnh thiên tử đang ở trước mắt, để lão nhân gia ông ta cõng qua sông, phải tổn thọ. Ai có phúc khí lớn như vậy, để ông ấy cõng chứ?
Uyển Thiên Thiên lập tức líu lưỡi, liếc mắt nhìn Đường Huyên bên người một cái, Đường Huyên cũng là vẻ mặt vẻ kinh ngạc.
Đây hoàn toàn là phiên bản truyền thuyết dân gian a, hơn nữa còn là cái loại truyền thuyết dị thường cổ xưa này.
Lại có người ở trước mặt các cô nói ra nghiêm trang như vậy, Uyển Thiên Thiên quả thực khó có thể tin, không khỏi lại hướng sang nhìn lại Tiêu Phàm bên kia, Tiêu chân nhân không ngờ khẽ vuốt cằm, tựa hồ đối với điều này rất tin, không nghi ngờ.
Uyển Thiên Thiên chỉ cảm thấy trước mắt kim tinh loạn mạo.
Cô và Tiêu Phàm chẳng lẽ là người thuộc hai thế giới khác nhau sao?
- Sau đó như thế nào?
Tân Lâm lại rất tỉnh táo, thấp giọng hỏi.
- Thấy cha ta kiên quyết không chịu để cho ông ấy cõng, Chủ tịch Chúc liền kéo tay của ông cùng nhau qua sông, tránh thoát bọn tiểu quỷ đuổi giết. Sau đó cha ta liền trở thành liên lạc viên ngầm của chi đội du kích Thái Hoa, lợi dụng thân phận của thầy bói làm yểm hộ, đưa tới không ít tình báo cho đội du kích.
- Ha ha, năm đó ở trong thành Thái Hoa, Diêm bán tiên đại danh đỉnh đỉnh, đến đại đội trưởng của bọn tiểu quỷ đều mời ông đến xem tướng đấy. Bọn tiểu quỷ tử đó đánh chết cũng không biết, Thập Tam thái công lại có thể là liên lạc viên ngầm của đội du kích.
Diêm Thái Hoa liền bổ sung nói rõ hai câu như vậy, cũng là vẻ mặt tự hào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.