- Thôi được, thôi được, coi như tôi chưa nói gì…
Uyển Thiên Thiên liền vả vào miệng, đem đôi hoa tai để vào chỗ cũ.
Vừa rồi, cô thật sự không có ý gì khác, chỉ là thấy đôi hoa tai này đẹp, lại là đồ cổ đã lưu truyền từ mấy trăm năm trước, rất hợp với khí chất của Tân Lâm, vừa nhìn thấy đã thích.
Còn về chuyện cạnh tranh, đó cũng là cạnh tranh quang minh chính đại, Uyển đại đương gia sao có thể dùng vài thủ đoạn hạ lưu này được chứ?
- Cô gái xinh đẹp à, em gái cô nói không sai, đôi hoa tai này thật sự rất hợp với khí chất của cô, hay là cô đeo thử đi?
Không ngờ cậu nhân viên cửa hàng lại đến, cười khuyên nhủ.
Nhân viên ở đây là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, bộ dạng cũng phong độ, đẹp trai, nhìn cũng khá thông minh, nhưng lại không có năng lực phân biệt gì cả, không nhìn ra quan hệ tế nhị giữa Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm.
- Được rồi, cất lại đi.
Uyển Thiên Thiên tức giận nói.
Cho dù thời gian quen biết với Tân Lâm không lâu, nhưng Uyển Thiên Thiên cũng biết tính cách Tân Lâm, đã nói “không cần” thì người khác có nói gì cũng vô dụng.
Cậu nhân viên đành để đôi hoa tai vào chỗ cũ, lại bắt đầu nhiệt tình đi chào hàng, có lẽ cậu ta đã nhìn ra xuất thân của mấy vị này chắc chắn khác xa với vẻ ngoài giản dị của họ. Giá đôi hoa tai vàng này là hơn 9 nghìn, gần 10 nghìn tệ, ngạc nhiên là họ không hề hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529538/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.