Đổng Thiên Lỗi giương mắt nhìn Tiếu Phàm, ánh mắt rất lạnh.
Gã thật sự không hiểu, Tiêu Phàm bỗng nhiên chạy đến gặp gã, rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui tóm lại không phải là chuyện tốt. Tuy rằng lần này là do Đổng Thiên Lỗi chủ động đưa mình vào tù, nhưng không có nghĩa là gã sẽ để mặc mọi người làm gì mình cũng được.
Đối với ánh mắt đề phòng của Đổng Thiên Lỗi dường như Tiêu Phàm không nhìn thấy được, ngược lại lại hứng thú đánh giá Đổng Thiên Lỗi. Hắn nhỏ hơn Đổng Thiên Lỗi mười mấy tuối, lại dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống như này khiến Đổng Thiên Lỗi cảm thấy lạ, trên trán không tự chủ được rịn ra mồ hôi, ánh mắt lạnh như băng cũng trở nên có chút lúng túng.
- Đổng tiên sinh, lần này tôi đến là có một vài vấn đề riêng muốn thỉnh giáo ngài.
Ngay lúc Đổng Thiên Lỗi đứng ngồi không yên, thìTiêu Phàm lại mở miệng.
- Chuyện riêng?
Đổng Thiên Lỗi nhất thời ngơ ngác một chút, không hiểu là có chuyện gì cả.
Gã và Tiêu Phàm trước đó chưa từng quen biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, tại sao Tiêu Phàm lại có chuyện riêng muốn hỏi gã?
- Đổng tiên sinh, hai vai của ngài mỗi bên đều có một nốt ruồi đúng không? Còn nữa, ở gáy của ngài cũng có một nốt ruồi đúng không?
Tiêu Phàm không nhanh không chậm hỏi han.
Đổng Thiên Lỗi chấn động, theo bản năng gã nghĩ mình phải đứng lên, nhưng vừa dùng lực thì lập tức bị ghế thẩm vấn giữ lại, đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529530/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.