Chương trước
Chương sau
Giám đốc Hạ cũng là tương đối nhanh nhạy, nghe vậy lập tức liếc nhìn Đường Huyên một cái, mang theo ý kinh ngạc và ý trưng cầu được che dấu rất tốt. Rất rõ ràng, vị Đường tiểu thư – thư ký này của Tiêu Phàm là quở trách lễ nghĩa của Đổng Thiên Lỗi không đủ chu đáo.
Thế nhưng, giám đốc Hạ vẫn chưa nhận được “nhắc nhở” gì hơn nữa từ phía Đường Huyên.
Đầu đuôi ngọn nguồn của cả sự việc, đừng nói là Đường Huyên, cho dù là Uyển Thiên Thiên cũng biết được không thật rõ ràng. Đại đương gia Yên Chi xã trên giang hồ dĩ nhiên thanh danh hiển hách, nhưng làm thế nào mà hiểu được tấm màn bên trong bàn cờ của giới chính trị đây?
Đường Huyên cho rằng Đổng Thiên Lỗi cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, chủ yếu vẫn là bởi “địa vị giang hồ” của Tiêu Phàm.
Ngay cả Cơ Khinh Sa ở Tần Quan đều chỉ nghe lệnh của Tiêu Phàm, Đổng Thiên Lỗi có cái tư cách gì để kiêu ngạo đây ? Bất kể Đổng Thiên Lỗi ở Thiết Môn có tài giỏi như thế nào, cũng không thể sánh nổi với uy danh hiển hách của Cơ gia trong thế giới Bắc Kinh, Yến Bắc.
Càng không cần nói đến Tiêu Phàm là con cháu dòng dõi của Tiêu gia.
Giám đốc Hạ mặc dù có chút hoài nghi, cũng chưa từng tìm hiểu sâu.
Mấy vị khách trẻ tối nay là có lai lịch như thế nào, giám đốc Hạ cũng không rõ ràng. Nhưng mà, Đổng lão đại đưa ra lễ tiết đã rất cao rồi, làm Tổng giám đốc của câu lạc bộ Kim Kiều, không phải người nào đều có thể làm cho lão Hạ ông đích thân đại giá đi đến cửa nghênh tiếp. Theo “quy định” nội bộ của câu lạc bộ Kim Kiều, ít nhất phải là cán bộ lãnh đạo có quyền từ cấp Phó giám đốc Sở trở lên mới có thể hưởng thụ sự “đãi ngộ” này. Lãnh đạo bình thường, quả thật nhận không nổi sự đích thân nghênh đón của giám đốc Hạ. Về phần Đổng lão đại tự mình nghênh tiếp, trong trí nhớ của giám đốc Hạ, số lần cực kỳ ít ỏi, hình như chỉ có khi Bí thư thành Uỷ, Thị trưởng đến chỉ đạo, Đổng Thiên Lỗi mới làm long trọng như vậy.
Đường Huyên cho rằng lễ nghĩa của Đổng lão đại không chu đáo, phỏng chừng vẫn là bởi vì “ vì chủ của mình”. Trong mắt vị thư ký tổng tài mỹ nữ như Đường Huyên, “lão đại” của nhà mình vẫn là tôn quý nhất, cho dù đi đại nội, cũng hận không thể đích thân hôm nay phải ra nghênh tiếp, mới có đủ thể diện.
Nhìn Tiêu Phàm còn trẻ như vậy, trên mặt còn mang theo một chút tái nhợt của bệnh trạng, rõ ràng chính là con cái nhà giàu mới nổi, xem chừng vừa mới tốt nghiệp không lâu, lấy tiền của cha mẹ thành lập một công ty, liền tự cho là bố đệ nhất thiên hạ rồi.
Có thể để giám đốc Hạ ta ra đón cửa đón, đã là sếp Đổng nể mặt bố mẹ các người rồi chứ ?
Giám đốc Hạ nghĩ như vậy, trong lòng bất động thanh sắc cười lạnh một tiếng.
Thời thế bây giờ, có một ông bố tốt thật là hoành tráng.
- Hội sở này, chiếm diện tích vẫn là rất lớn….
Phương Do Mỹ khoác tay Tiêu Phàm một cách tự nhiên, nhìn xung quanh, nói.
So với hội sở Hoa Nhài, diện tích của hội sở Kim Kiều hiển nhiên rộng lớn hơn nhiều, bất luận như thế nào, giá đất của thành phố Thiết Môn cũng không thể so sánh với Bắc Kinh. Hơn nữa phong cách trang trí của hai hội sở lại hoàn toàn không giống nhau, hội sở Kim Kiều vàng son lộng lẫy, khắp nơi đều lộ ra một cỗ hơi thở của nhà giàu mới nổi. Không giống như hội sở Hoa Nhài, các loại hoa thơm cỏ lạ, đường thỉnh kinh ngoắt nghéo, nói đến chi tiền, vẫn là hội sở Hoa Nhài phải chi tiền nhiều hơn một chút. Những hoa cỏ ngàn dặm xa xôi chuyển đến thành Bắc Kinh, mỗi một gốc đều có giá trị xa xỉ, đó chính là chứng thực cho sự “xa hoa trong khiêm tốn”, là thứ mà loại “hào hoa quê mùa” như hội sở Kim Kiều làm cách nào cũng không so sánh nổi.
- Phương tiểu thư, trước mắt, câu lạc bộ Kim Kiều ở Thiết Môn vẫn xem là một nơi tương đối được hoan nghênh, không ít bạn mới bạn cũ đều đến cổ vũ.
Giám đốc Hạ rất hàm súc nói. Trên mặt lại không tránh khỏi lộ ra ý kiêu ngạo. Người hiểu chuyện vừa nghe đã biết, đây là sự khoe khoang cực kỳ rõ ràng của giám đốc Hạ rồi.
Phương Do Mỹ lại bĩu môi, không thèm để ý chút nào
Đây cũng không phải Phương Do Mỹ cố ý làm mất thể diện của giám đốc Hạ, thực tế Phương đại tiểu thư ở Bắc Kinh, đi theo Quản lý trưởng Nhiêu đã chứng kiến không ít các cảnh lớn. Hội sở Kim Kiều ở Thiết Môn cố nhiên là câu lạc bộ cao cấp bậc nhất, trong mắt của Phương đại tiểu thư, cũng chỉ là một nơi miễn cưỡng có thể nhìn được mà thôi.
Hơn nữa loại xa hoa thô tục không chịu nổi này, cũng không có cách nào hợp được với gu của Phương Do Mỹ.
Tâm tư của nữ sinh đang học cấp ba, và tâm tư của những ông chủ trên thương trường kia, căn bản không phải là một.
Giám đốc Hạ không khỏi buồn bực.
Tiêu Phàm không ngờ đến là, giám đốc Hạ cư nhiên lại dẫn bọn họ tiến vào một căn phòng họp. Căn phòng họp này tương đối sang trọng, diện tích rất lớn, rải thảm màu vàng sáng, nửa cuộn phủ lên đệm vải thêu hoa của ghế sô pha, rất có chút phong cách của đại lễ đường.
Hội sở cao cấp như vậy, bình thường đều có phòng họp rất cao cấp, vẫn là hợp tình hợp lí. Chỉ là Đổng Thiên Lỗi sắp xếp căn phòng này để gặp gỡ bọn họ, khó tránh khỏi có chút quá nghiêm túc.
Đàm phán sao?
Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu.
Không phải hắn xem thường nhân vật giang hồ, trong chuyện này, bản thân Đổng Thiên Lỗi quả thật vẫn chưa đủ tư cách đàm phán với hắn hoặc Phương Lê. Dính dáng đến bàn cờ chính trị của tầng lớp cao như thế, Đổng Thiên Lỗi nhiều nhất cũng chỉ là một quân cờ tương đối có trọng lượng mà thôi, tuyệt đối không thể trở thành Thống soái một phương.
Xem ra người xuất thân “dân đen”, tầm mắt chung quy vẫn là có chút hạn chế.
Đứng bên cạnh chiếc cửa gỗ lim lớn trong phòng họp là hai tên đại hán lực lưỡng mặc Âu phục , giống xã hội đen trên ống kính phim truyền hình như đúc, sát khí lộ ra trên người hai tên đại hán lực lưỡng này, làm cho tim gan nhỏ bé của Phương Do Mỹ không khỏi đập loạn một trận, cánh tay nhỏ nhắn nắm tay phải của Tiêu Phàm càng chặt hơn.
Mặc dù Phương gia ở hệ thống chính pháp có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn, Phương Do Mỹ vẫn là lần đầu nhìn thấy “xã hội đen” đao thật kiếm thật như vậy, tâm tình của thiếu nữ, khó tránh trở nên căng thẳng.
- Tiêu tiên sinh, Phương tiểu thư, mời!
Giám đốc Phương trong mắt lại lóe lên một chút ánh sáng, đưa tay ra mời khách.
Hai tên đại hán lực lưỡng vô thanh vô tức đẩy cánh cửa chính khắc hoa bằng gỗ lim của phòng họp. Bốn ánh nhìn lãnh khốc, từ trên cao nhìn xuống quét qua.
Tiêu Phàm thần sắc thản nhiên, Đường Huyên lại không khỏi nhíu nhẹ đôi mi thanh tú lại một chút.
Xem ra Đổng Thiên Lỗi là thật sự không muốn làm rõ tình huống.
Ở trước mặt Tiêu đại thiếu gia bày ra trò như vậy sao ?
Ở trường nuôi chó trong vi tràng Mộc Lan kia, ngay cả Cơ Khinh Sa đều không hề có ngạo khí như thế này. Đoạn tiểu vương gia “ngốc nghếch” của Thiên Nam, không biết tốt xấu, cũng đã nếm được một chút khổ sở.
Đợi đến khi tiến vào trong phòng họp, đôi lông mày của Đường Huyên hoàn toàn nhíu chặt lại.
Trong phòng họp, cư nhiên cũng đứng hai hàng nam giới mặc đồ Âu phục đen, mỗi người hai tay đặt trước bụng, hiện ra lãnh khốc, đám người Tiêu Phàm vừa tiến vào, hơn mười đạo ánh mắt đồng loạt lia tới.
Gan nhỏ một chút, có thể phát bệnh ngay tại chỗ.
Hai hàng nam giới mặc đồ Tây này, cũng không phải là chi tiền thuê người đến cửa diễn, những người này thật sự là “thân đã trải qua trăm trận chiến”, Đổng Thiên Lỗi làm lão đại của thế lực ngầm ở thành phố Thiết Môn, loại thuộc hạ chém người thấy máu này, không chỉ có tám mười tên.
Đương nhiên, bình thường bọn họ cũng không ăn mặc chỉnh tề như vậy, hôm này là lão đại đặc biệt yêu cầu.
Tuy nhiên nhìn thấy ba vị vừa bước vào cửa, vài tên nam giới mặc Tây phục trong mắt đều lóe lên tia kinh ngạc.
Thế này cũng quá yếu rồi đó?
Lão đại, cần phải bày biện phô trương lớn như vậy để nghênh đón sao ?
Mấy vị này, quả thực không giống bằng hữu đồng đạo !
Nhất là tiểu nha đầu đi theo tên “công tử bột” kia, dù nhìn như thế nào, đều là một tiểu nữ sinh ở trường học. Bày ra trận thế uy phong như vậy cho ba người nhìn, như thế nào cũng đều là lãng phí.
Phương Do Mỹ kéo chặt cánh tay của Tiêu Phàm, dưới chân bắt đầu đứng không vững.
Cô bé quả thật là có chút sợ hãi rồi.
Cô từng thấy được bản lĩnh của Tiêu Phàm, mấy tên côn đồ bên ngoài trường, xử lí một cách nhanh gọn. Thế nhưng thế trận hôm nay, căn bản là không giống nhau. Mấy tên côn đồ bên ngoài trường, đều không đủ tư cách để tùy tiện xách dép cho “ Âu phục đen” nào ở đây . Phỏng chừng những người mặc Âu phục đen này, rời khỏi hội sở Kim Kiều, quay về với địa bàn của chính mình, mỗi một người đều là một “lão đại” có cấp bậc.
Tiêu Phàm cho dù có thể đánh đi chăng nữa, cũng chỉ có một đôi tay.
Có cái gọi là “hai đánh một không chột cũng què”, huống hồ còn phải chăm sóc cho hai nữ sinh liễu yếu đào tơ bên cạnh, thực sự phải động thủ, làm thế nào kháng cự nổi đây?
Đầu lông mày của Tiêu Phàm, cũng nhíu lại.
Khó trách Uyển Thiên Thiên cố ý nhắc nhở hắn, tính tình của Đổng Thiên Lỗi không được tốt. Chỉ có điều nghĩ đến có thể lăn lộn đến địa vị của Đổng Thiên Lỗi ngày hôm nay, cho dù là xuất thân “dân đen”, chắc hẳn cũng nên biết đến nặng nhẹ, không thể là một tên lưu manh thuần túy.
Thế nhưng nhìn thế cục ở trước mắt, đánh giá của Tiêu đại thiếu gia với Đổng Thiên Lỗi, vẫn thật sự có khả năng lầm rồi.
Tiêu Phàm không sao, hắn chủ yếu lo lắng Phương Do Mỹ bị kinh hãi. Nói cho cùng, Phương Do Mỹ chỉ là một cô bé vị thành niên, ngộ nhỡ xảy ra va chạm, hiện trường nếu là quá tanh máu, không chừng sẽ để lại ám ảnh tâm lí nào đó.
Nếu thật sự như thế, Tiêu đại thiếu gia sẽ rất tức giận.
Tiêu Phàm tuy rằng nhã nhặn lễ độ, nhưng không có nghĩa người khác có thể khiêu khích giới hạn của hắn.
Còn rất xa, Tiêu Phàm liền dừng bước, đôi mắt lạnh lẽo quét tới.
- Lão đại, vị này chính là Tiêu Phàm, đây là Phương tiểu thư, vị này là Đường tiểu thư, bạn của Tiêu tiên sinh.
Giám đốc Hạ vội vàng giới thiệu thân phận của khách vừa đến cho Đổng Thiên Lỗi đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Vốn dĩ chiếu theo “kịch bản” đã định sẵn, đợi Tiêu Phàm bọn họ thẳng tiến đến trước mặt Đổng Thiên Lỗi, mới giới thiệu đôi bên với nhau. Tiêu Phàm đứng lại như vậy, đôi mắt lạnh lẽo quét qua, giám đốc Hạ chỉ cảm thấy trong lòng “bùng” một tiếng, một cỗ hàn khí không rõ mãnh liệt từ đuôi xương cụt dâng lên, nháy mắt truyền khắp toàn thân, cuối cùng không dám chậm trễ, lập tức liền giới thiệu.
Từ khi bước vào căn phòng họp này, Tiêu Phàm một câu cũng chưa hề nói, giám đốc Hạ lại cảm nhận được hết sức rõ ràng sự không hài lòng của Tiêu Phàm. Hơn nữa mơ hồ cảm thấy, chọc cho người thanh niên này không vui, thật sự không phải hành động sáng suốt.
Theo lời giới thiệu của giám đốc Hạ, đầu mày của Tiêu Phàm càng nhíu chặt thêm vài phần.
- Lão đại !
Đây là xưng hô của giám đốc Hạ đối với Đổng Thiên Lỗi.
Trước mặt mọi người, trước măt con gái yêu của bí thứ Ủy ban chính pháp Tỉnh ủy, giám đốc Hạ dùng cách xưng hô giang hồ này để gọi.
Không biết là bọn họ quen dùng cách xưng hô mang theo chút “ giọng thổ phỉ” này, hay là cố ý bày trò trước mặt Tiêu Phàm. Nhưng bất kể là nguyên nhân nào, Tiêu Phàm đều không thích.
Mắt thấy Tiêu Phàm vững vàng đứng nguyên tại chỗ, không có một chút ý định tiến thêm một bước, Đổng Thiên Lỗi sau khi có chút hơi do dự, chậm rãi đứng dậy, cười ha hả nói:
- Tiêu tiên sinh, Phương tiểu thư, Đường tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh! Ta là Đổng Thiên Lỗi, hoan nghênh ba vị đến hội sở Kim Kiều làm khách, hôm nay ta làm chủ tiệc, mọi người vui vẻ nhiều hơn một chút.
Giọng nói còn chối tai hơn so với trong điện thoại.
Ánh mắt sắc bén, sau khi quét hai vòng trên người Tiêu Phàm, nhanh chóng lướt qua Phương Do Mỹ, rơi trên người Đường Huyên, đôi lông mày trong lúc vô ý hơi giật mình một chút.
Đổng Thiên Lỗi đối với sự xuất hiện bất ngờ của Đường Huyên, có chút không ngờ.
Phương Do Mỹ nói Tiêu Phàm là anh họ của cô, hiện tại “anh họ Tiêu” còn dẫn thêm một mỹ nữ xinh đẹp không chịu nổi đến, lẽ nào hắn thật sự là muốn đến sự tiệc hay sao ?
Nếu quả thật như vậy, vị Tiêu Phàm này quả thậy là trường phái ăn chơi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.