Bữa tiệc đính hôn bỗng biến thành cuộc tranh luận về Đông y.
- Chuyện lớn? Sẽ có vấn đề gì lớn chứ? Lẽ nào chứng nhiệt rõ ràng như thế, còn cần thập toàn đại bổ sao?
Giọng điệu Giáo sư Cao càng thêm không vui, có điều còn phải cố gắng khống chế cơn tức của mình. Đây coi như là nể mặt Tiêu gia, nếu đổi lại là ở nơi khác, một tên tiểu tử trẻ ranh không tên tuổi mà dám nghi ngờ y thuật của mình, Giáo sư Cao sớm đã giận dữ, phủi áo bỏ đi rồi. Nhưng lúc này, Cao Thiên Vọng không thể làm thế.
Đừng thấy cái bộ dạng cao ngạo của ông ta, đến ngay cả lãnh đạo cấp cao như Tiêu Trạm, Diệp Khí Vân, ông ta cũng không coi ra gì, thực ra chỉ làm ra vẻ thế thôi. Cao Thiên Vọng vốn là người đặc biệt để ý đến vinh hoa thế tục. Sở dĩ kiêu ngạo như thế, cũng chẳng qua là thủ đoạn nào đó thôi. Hiện nay rất nhiều người học theo như thế, anh càng giả thần giả quỷ, cao cao tại thượng, thì người khác càng kính nể anh.
Chuyên gia hoặc lãnh đạo giản dị dễ gần, thường làm cho người khác cảm thấy không đủ uy danh.
- Tiêu Phàm, theo như chẩn đoán của cậu, bệnh của Diệp Linh phải dùng thuốc gì?
Lục Hồng không thèm để ý đến Cao Vọng Thiên liền nói với Tiêu Phàm, rồi lại nói thêm một câu.
- Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột thì đều là mèo giỏi. Thần y Trương Trọng Cảnh đã nói như thế, thì chắc chắn là có lý.
Kỳ thực, liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529501/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.