Diệp Cô Vũ không nhanh không chậm đi về phía nhà trọ Dương Tây.
Đi trên con đường của thị trấn cô liêu hoang dã này càng làm bóng dáng Diệp Vương thêm cô độc.
Giờ khắc này, mọi âm thanh đều rất yên tĩnh.
Tất cả động vật đều bị sát khí bức người của Diệp Vương làm kinh hãi rùng mình, một tiếng cũng không kêu nổi ra khỏi cổ họng.
Diệp Cô Vũ chậm rãi đi tới, giữa đất trời, một mảnh xơ xác tiêu điều.
Dân trấn Dương Tây vô cùng dũng mãnh, nguyên nhân bởi xung quanh có rất nhiều cổ mộ. Trấn Dương Tây là con đường của trộm mộ, buôn lậu văn vật, là nơi tụ tập của các chuyên gia trộm mộ. Đạo mộ và buôn lậu cổ vật thì không cần phải nói rồi, không có mấy loại người lương thiện. Bởi vì quốc gia vẫn chưa có quy mô lớn để đào cổ mộ, vậy nên mấy nhà khảo cổ học thường lai vãng ở đây cũng không tránh khỏi mang theo ba phần không đứng đắn.
Cư dân trấn Dương Tây cũng không tốn hơi đi phân biệt mấy người này, bất kể là trộm mộ, buôn lậu văn vật, hay là các nhà khảo cổ học, trong mắt người dân trấn Dương Tây đều là những người giao thiệp với người chết, không có gì là người tốt cả.
Cùng mấy người đó giao thiệp, mềm mỏng một chút là không ổn, nhất định phải cứng rắn mới được.
Lâu ngày, điều đó đã dưỡng người dân trấn Dương Tây trở nên cực kì dân phong.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ trấn nhỏ đều rất yên tĩnh.
Diệp Vương đến rồi!
Ngay cả lão Hậu, chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529477/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.