Tiêu Phàm chậm rãi đi qua, xoay người nhặt chiếc điện thoại rớt trên sân cỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay Từ Trấn Nam, vỗ vỗ bờ vai của ông ta.
Từ Chấn Nam đã giống như tượng gỗ bỗng nhiên cả người chấn động, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nuốt nước bọt, thấp giọng nói với Tiêu Phàm:
- Trưởng phòng Tiêu, xin, xin lỗi….
- Không cần gấp, Giám đốc Từ, phấn chấn lên một chút.
Ngữ điệu ôn hòa, không hề mang theo một chút kiêu ngạo.
- Rất xin lỗi các vị, thất lễ một chút….
Từ Chấn Nam không dám ở lại thêm, tùy ý thông báo một câu, liền vội vã đi ra bên ngoài.
Nhiêu Vũ Đình vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Nhiêu Ngọc Sinh, Nhiêu Ngọc Sinh hiểu ý, lập tức đi theo ra ngoài.
Bộ dạng hồn bay phách lạc hiện giờ của Từ Chấn Nam, nếu tự mình lái xe, thực sự quá nguy hiểm.
Mọi người nhìn theo bóng lưng thất tha thất thểu của Từ Chấn Nam biến mất sau phòng khách biệt thự, lại sôi nổi chuyển hướng ánh mắt, toàn bộ đều tập trung trên mặt Tiêu Phàm.
Lần này, ánh mắt của mọi người đều thay đổi, có người kinh ngạc, có người chấn động, có người hoài nghi, cũng có người sợ hãi.
Nhưng không còn có ý châm chọc và trêu tức.
Cái này, cái này cũng là quá chuẩn đi.
- A , anh Tiêu Phàm, anh thật giỏi.
Phương Do Mỹ hoan hô lên, mãnh liệt ôm chặt cổ Tiêu Phàm, hôn lên mặt hắn một cái. Lập tức kéo theo một trận cười. Người tham gia gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529452/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.