Tiêu Phàm bữa tối nay ăn cơm ở nhà.
Từ sau khi Tiêu Thiên rời thủ đô đi công tác, số lần Tiêu Phàm trở về nhà nhiều hơn trước kia.
Tiêu Trạm là một người con hiếu thảo.
Trong xương cốt, Tiêu Phàm cũng là một người con hiếu thảo.
Điều này và cảnh giới đạo gia “Thái thượng vong tình” có chút trái ngược. Người tu đạo đầu tiên sẽ phải“ vong tình”. Tuy nhiên Vô Cực Môn chưa được coi là môn đạo kế thừa chính thống, Vô Cực Môn sáng lập ra từ xa xưa, thậm chí còn trước khi cả ông nội đắc đạo.
Hơn nữa là một môn phái kế thừa thuật pháp, muốn nhập giới thì mỗi đệ tử đều phải trải qua. Bất kể là tướng thuật, phong thủy, bói toán… đều có cùng một nhịp thở với đời sống loài người, cứ trốn ở nhà lật xem cổ thư mà không có kinh nghiệm thực chiến, rõ ràng là không được.
Ông nội thì bệnh nặng, xém chút nữa là qua đời khiến Tiêu Phàm cảm nhận được sâu sắc nhân sinh tụ tán vô thường, thân tình trong lòng càng thêm nặng.
Đối với việc Tiêu Phàm về nhà, Giản Tú Hoa hết sức cao hứng.
Vẻ mặt Tiêu Trạm bất kể nghiêm túc cỡ nào, nhưng từ ánh mắt ông có thể nhìn ra được, Tiêu Bộ trưởng kỳ thực cũng rất vui mừng. Trong khoảng thời gian này, Tiêu gia phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Trạm cũng nhận ra những điểm phi thường của Tiêu Phàm.
Đứa con trai này trước kia nhất quyết đòi học “Văn đạo” cũng không phải là chuyện không tốt.
Thái độ của Lục Hồng cơ bản đã có sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529444/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.