Kì thực trong lòng Tiêu Phàm cũng đang rất xiêu vẹo, buồn bực.
Cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy đối tượng đầu đường xó chợ làm đối thủ, thậm chí là cả mấy bà con gái côn đồ chanh chua kia.
Thực tại lúc này, thực tại lúc này thật quá khôi hài rồi.
Nếu bằng hữu trên giang hồ của hắn mà biết được, người khác thì không nói, nhưng Uyển Thiên Thiên tuyệt đối sẽ cười đến rụng răng. Đường đường là chưởng giáo chân nhân phái Vô Cực Môn, tự mình đích thân ra tay đối phó mấy tên tiểu lưu manh đầu đường xó chợ, nói ra sẽ bị người ta cười chết mất.
Nhưng gặp phải loại tình hình này, không ra tay không được.
Khoanh tay đứng nhìn thì sau biết ăn nói với cô Nhiêu như thế nào?
Tiêu Phàm tiện tay bẻ gãy dao găm thành hai đoạn, giống như tên rời cung, “ pặc pặc” hai tiếng liền găm vào thân cây xanh ven đường, một nửa con dao cắm vào thân cây không nhìn thấy bóng dáng đâu, nửa còn lại chỉ còn chừa lại cái chuôi dao, còn lưỡi dao hoàn toàn ngập trong thân cây.
Người bình thường muốn đạt được hiệu quả như vậy thì dù thế nào cũng phải dùng tới búa mà đập.
Mấy ả côn đồ vừa mới đứng dậy, lúc đầu định la khóc om sòm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lời đã đến khóe miệng đành cứng ngắc nuốt trở về, há to mồm, nửa ngày không khép lại được.
Mấy ả vô tri vô thức, nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn có thể hiểu được.
Có lẽ cái gọi là “Đàn Chỉ Thần Công”, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529436/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.