Chương trước
Chương sau
Nói như vậy mọi người đều học theo Lôi Phong hả?
Tân Lâm lạnh lung hỏi.
UyểnThiên Thiên thản nhiên nói:
- Chị Tân, em có nói là học theo Lôi Phong sao? Em- UyểnThiên Thiên đã làm kinh doanh thì sẽ không làm thâm hụt tiền vốn.
Sắc mặt Tiêu Phàm ngưng đọng nói:
- Nếu quả thực mộ táng này có liên quan tớiMạn Thiến tiên sinh, tôi phản đối cô đi.
Những lời này của Tiêu Phàm là trịnh trọng đề nghị, thậm chí có thể xem như một lời “cảnh cáo”. Bình thường, nếu Tiêu Phàm phản đối chuyện gì thì sẽ ăn nói vô cùng uyển chuyển, chứ không thẳng thừng phản đối như vậy.
- Vì sao? Chẳng lẽ anh thực sự cho rằng Đông Phương Sóc thành tiên sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Đông Phương Sóc có thành tiên không, chỉ có dã sử ghi chép lại, không có biện pháp kiểm chứng, chúng ta có thể bỏ qua tình tiết này. Nhưng Đông Phương Sóc ở phương diện huyền học tuyệt đối là ở trình độ của một đại tông sưu. Chuyên gia phong thủy như vậy mà nếu được mộ táng. Bất cứ ai quấy rầy âm linh của ông, thì sẽ lâm vào tình huống vô cùng nguy hiểm.
Uyển Thiên Thiên nói:
- Thế nên tôi mới tìm tới anh, chúng ta hợp tác đi. Chuyện khác anh giao cho tôi, anh chỉ cần phá vỡ phong thủy sát trận kia là được. Sau khi mọi việc thành công, bảo bối bên trong tôi cho anh chọn thứ tốt nhất, những thứ khác chúng ta chia đều.
Xem ra UyểnThiên Thiên vô cùng có thành ý.
Khi bàn tới chuyện đứng đắn, Yên Chi Kiếm ngày bình thường nhìn như vô tình, lập tức liền lộ ra bộ dạng của Đại Đương gia.
Tiêu Phàm vẫn lắc đầu nói:
- Thiên Thiên cô nương, không được, trong cơ thể cô đã tích quá nhiều âm khí, việc cấp bách bây giờ là hóa giải âm khí trong người cô. Bằng không, nó sẽ trở thành thương tổn lớn cho cô. Trước khi âm khí của cô được hóa giải hoàn toàn, cô không thể tiếp tục cái nghề này nữa. Nếu thật sự là mộ táng của Mạn Thiến tiên sinh , cho dù tôi hợp tác với cô cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Ánh mắt của Tiêu Phàm càng thêm nghiêm túc.
Sự liên quan của huyền học và thuật phong thủy của Đông Phương Sóc ở bên trong cuốn “Vô Cực Thuật Tàng”, kì thực ghi lại rất rõ ràng. Cùng thời đại với Đông Phương Sóc, tổ sư chưởng giáo Vô Cực Môn, và vị “ Trí thánh” trứ danh kia có mối quan hệ rất tâm đầu ý hợp, có sự giao nhau rất sâu sắc. Đối với trình độ cao thâm của Đông Phương Sóc, đã thừa nhận có sự gia tăng. Chi pháp tu tập của cuốn “Vô Cực Cửu Tương Thiên. Thiên Nhân Thiên” đã tham khảo qua ý tưởng của Đông Phương Sóc.
Trong cuốn "Sử Ký Hoạt Kê Liệt Truyện" rất nổi tiếng đã ghi lại rõ ràng như sau: sau khi kiến tạo lại hậu cung đã xuất hiện một vật trông giống như nainhưng mà không phải là nai.
Sau khi nghe thấy tin tức này, Vũ Đế liền đích thân hỏi quần thần kinh thông tập sự hai bên có biết là vật gì không. Đông Phương Sóc tấu lên, viết "Thần biết, xin người ban thưởng sơn hào hải vị to như Sôn Thần, thần sẽ nói.”. Chiếu viết: "Có thể". Đông Phương Sóc viết thêm: “Người ban cho thần tất cả công điền hồ cá. Nếu bệ hạ ban thưởng cho thần, thần sẽ nói”. Chiếu viết: “Có thể”. Vì thế đông Phương Sóc đồng ý nói: “Cái này gọi là Sô Nha (tên một loài thú). Loại thú này răng rất đều, một khi loài thú này xuất hiện có nghĩa là thiên hạ sẽ có một người quy thuận về Đại Hán vương triều”. Sau đó một năm Hỗn Tà Vương của tộc Hung Nô liền đem mười vạn quân tới hàng nhà Hán, vua Vũ Hán lại trọng thưởng cho Đông Phương Sóc.
Cuốn “Vô Cực Cửu Tương Thiên. Thiên Nhân Thiên” nói về vạn vật nhân gian.
Loại quái thú giống như nai khi đó tấy cả những người nghiên cứu thuật pháp ởbên người Hán Vũ Đế đều không có người nào có thể nhận biết được, duy chỉ có Đông Phương Sóc biết nó gọi là “ Sô Nha”, hơn nữa còn nói rõ cho Hán Vũ Đế biết ý nghĩa của sự xuất hiện của loại Sô Nha này. Một năm sau, Hỗn Tà Vương quả nhiên đem mười vạn quân quy thuận nhà Hán.
Bởi vậy có thể thấy được trình độ hiểu biết vạn vật của Đông Phương Sóc cao thâm biết chừng nào.
Tư Mã Thiên và Đông Phương Sóc là người cùng thời đại, đều là đại thần của Hán Vũ Đế. Tính chân thực trong “Sử Ký” là rất cao. Lúc “ Sử Ký” thành sách, Hán Vũ Đế vẫn còn đang tại vị, Tư Mã Thiên tuyệt đối không dám bịa đặt lịch sử.
Đông Phương Sóc có gan ở trước mặt Hoàng đế ngắt lời nói về Sô Nha tiên kiến, theo nghĩa viễn xứ, hơn nữa còn rất ngạo nghễ “uy hiếp” Hán Vũ Đế ban cho ông rượu thịt đất đai mới bằng lòng nói. Nếu không nắm chắc mười phần, thì đó đã phạm vào tội khi quân rồi.
Truyền thừa Vô Cực Môn tới nay, “Thiên Nhân Thiên” đã sớm bị thất lạc, gần như biến mất không còn. Căn cứ theo tổ sư trưởng giáo ghi chép lại, ít nhất lúc ấy “Vô Cực Cửu Tương Thiên, Thiên Nhân Thiên” vẫn là rất đầy đủ, đang trong quá trình không ngừng hoàn thiện. Ý tưởng của Đông Phương Sóc với vạn vật rất uyên thâm. Nếu xét ở trình độ phương diện phong thủy và trình độ tướng thuật, Tiêu Phàm quả thực không dám chắc có thể phá được phong thủy sát trận còn sót lại của Đông Phương Sóc.
Vật này không thể tùy tiện đụng vào.
Hơn nữa hiện tại, Tiêu Phàm đang bị thương nặng, trình độ cảnh giới tướng thuật bị giảm xuống, luân hồi cảnh cũng không được trọn vẹn, tùy tiện đi rình mộ táng của Đông Phương Sóc hẳn không phải là ý hay.
Nếu nhất thời sơ suất, chẳng những hại Uyển Thiên Thiên, mà ngay cả bản thân mình cũng gặp phải phiền toái.
Uyển Thiên Thiên nghiêng đầu một cái, nói:
- Anh đẹp trai à, thật sự không thể thương lượng sao?
Tiêu Phàm lắc đầu:
- Thiên Thiên cô nương, tôi rất nghiêm túc.
Uyển Thiên Thiên giơ tay nói:
- Ok, nếu vậy tôi sẽ không nhờ cậy anh nữaNếu không có Tiêu đồ tể,tôi cũng không ăn lợn chưa cạo lông. Chị Tân, anh ấy là của chị rồi, em không tranh giành với chị nữa.( Đồ tể: Người làm nghề giết mổ súc vật).
Uyển Thiên Thiên thích càn quấy là sự thật, làm việc gọn gàng cũng là sự thật.
Một lời vừa dứt, xoay người rời đi không dừng lại, ngay cả quay đầu cũng không có.
- Anh không ngăn cản cô ta sao?
Nhìn bóng dáng Uyên Thiên Thiên thanh xuân mãnh liệt như lửa, Tân Lâm thản nhiên hỏi, ánh mắt hơi kì quái.
- Mệnh do trời định, có một số việc, anh không thể ngăn được.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng.
Tân Lâm bỗng cười cười nói:
- Em đoán cô bé ấy sớm hay muộn cũng sẽ quay lại bám lấy anh.
Tiêu Phàm không khỏi cười khổ:
- Tân nhi, em tốt nhất đừng làm anh sợ. Em cũng biết anh không giỏi xử lí mấy chuyện này mà.
Tân Lâm hé miệng cười, nhìn bộ dạng xem ra rất vui vẻ.
Tiêu chân nhân không gì có thể làm khó, rốt cuộc thì cũng gặp được đề tài khó rồi.
- Đi thôi, tới gặp nhị sư huynh.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, dường như muốn gạt hình bóng xinh đẹp của UyểnThiên Thiên ra khỏi đầu.
Tân Lâm gật đầu, nhưng lần này không đi sau Tiêu Phàm mà bước lên trước một bước sóng vai cùng Tiêu Phàm, một bàn tay dài trắng nõn nhẹ nhàng vươn qua huých nhẹ tay Tiêu Phàm.
Đây là lần đầu tiên Tân Lâm chủ động bắt tay Tiêu Phàm, động tác có hơi lóng ngóng, mang theo ý tứ thăm dò.
Tiêu Phàm mở năm ngón tay, đan lấy tay cô, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên. Trên gương mặt tái nhợt thoáng lộ ra luồng đỏ ửng.
Uyển Thiên Thiên có lẽ cũng không ngờ mình “càn quấy” một lúc lại thành đẩy tay “giúp đỡ chuyện tốt”. Tuy nhiên việc này cũng không trách được Uyển Thiên Thiên, cô không có dự liệu được quan hệ của Tân Lâm và Tiêu Phàm vẫn đang dừng lại ở giai đoạn thuần khiết.
Bây giờ là niên đại gì rồi, còn có người yêu nhau giống thế hệ trước thế này à?
Nhìn ưng mắt rồi thì phải vào thẳng vấn đề luôn chớ.
Tiêu Phàm và Tân Lâm quả là hiếm thấy.
Chiếc xe Mercedes Benz xa hoa rất nhanh đã tới ngõ nhỏ nhà Văn Nhị thái gia. Khu tứ hợp viện rất yên tĩnh, không có đèn điện sáng trưng, có rất ít người có thể biết khu tứ hợp viện an tĩnh này kì thực sớm đã trở thành một thành lũy chiến đấu.
Sau khi Văn Nhị thái gia đến thủ đô, mấy tháng liên tiếp đều ở đây cải tạo khu tứ hợp viện này.
Sớm hay muộn cũng phải có một trận đấu với kẻ thù giấu mặt kia.
Văn Nhị thái gia khi không nắm chắc phần thắng thì sẽ không đánh, ít nhất cũng không mong muốn đánh tao ngộ chiến.
Bất luận cuốn dạy quân sự nào cũng đều chỉ ra tao ngộ chiến là tình huống không mong muốn nhất của người chỉ huy.
Vẫn là tự mình tới cửa thì hơn.
- Sư thúc, Tân cô nương.
Hà Tứđối với Tiêu Phàm và Tân Lâm rất kính cẩn, từ sau khi giao thủ với Tân Lâm ở đỉnh Thái Sơn, anh ta đã tới thỉnh giáo bí quyết của sư phụ, khổ công luyện tập, sau mấy tháng, trình độ quyền thuật bỗng nhiên tăng vọt, mỗi bước đều có thêm tiến bộ. Vì vậy anh ta có chút cảm kích đối với Tân Lâm.
Trong phòng riêng, Văn Tư Viễn và Khương Nhị đang ngồi cùng vớiVăn Nhị thái gia, mỗi người một cốc trà, thần sắc ba thầy trò khá nghiêm túc.
Tiêu Phàm và Tân Lâm vừa vào cửa, Văn Tư Viễn vội đứng dậy mời hai người ngồi.
- Sư đệ, Tân cô nương đều đến rồi.
Văn Tư Viễn tự mình rót trà cho Tiêu Phàm và Tân Lâm, sau đó ngồi xuống một bên.
- Sư huynh, tình hình thế nào rồi?
Tiêu Phàm hỏi han không khách khí, vừa ngồi xuống liền hỏi luôn.
Văn Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Năm người kia đều là nhân vật nhỏ, không dò được gì cả.Mấy người Tư Viễncăn cứ theo khai báo của bọn ho , đã đi tìm người đứng phía sau. Nhưng khi tới nơi thì đã sớm vườn không nhà trống, không để lại bất cứ thứ gì.
Văn Tư Viễn oán hận nói:
- Bọn chúng rất giảo hoạt, tổ chức cũng tương đối nghiêm mật. Đáng tiếc tên sát thủ đi một mình tự sát, bằng không cũng có thể tra được ít manh mối.
Văn Thiên khoát tay áo nói:
- Nếu y đã muốn chết, cho dù bắt được người sống thì cũng không có giá trị lớn. Tuy nhiên kết hợp trước sau phân tích mà nói, cũng không phải hoàn toàn không đạt được gì. Ít nhất chúng ta giờ đã rõ ràng, đối phương không chỉ có một người, cũng không phải là một thuật sư tướng thuật phong thủy bình thường, mà là một tổ chức khổng lồ, thực lực rất hùng hậu.
Kẻ địch giấu mặt này không những cùng Tiêu Phàm đều là thuật sư ngang bằng nhau, mà còn nắm trong tay một tập đoàn sát thủ nghiêm mật, có sức chiến đấu cực kỳ dũng mãnh.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói:
- Sư huynh phân tích rất chính xác, chỉ cần bọn họ không chịu im lặng, sớm muộn cũng sẽ để lộ ra dấu vết. Đệ thấy bọn họ dường như không kìm nén được lâu đâu.
Văn Thiên gật đầu:
- Chính là lời này, thực lực càng hùng hậu, càng không chịu nổi tĩnh mịch. Phỏng chừng tiếp theo bọn họ sẽ phái mấy tên tới, thủ đoạn hạ lưu đều lôi ra hết mà không bị đỏ mặt.
- Lão gia tử à, loại người như bọn chúng thì làm gì có giới hạn cuối cùng chớ, càng sẽ không chú ý tới quy củ giang hồ. Chưa đạt được mục đích, thế nào cũng không bỏ qua đâu. Giao đấu với loại người như thế, chúng ta cũng đừng chú ý quy tắc quá làm gì.
Tân Lâm ngắt lời.
Văn Nhị thái gia nói:
- Tân cô nương nói có lý, tôi cũng không có ý định nói chuyện quy củ với chúng. Sư đệ, đệ hiện tại đang trải qua kiếp nạn hồng trần, vậy thì cứ nói khoác chút đi. Thế lực của mấy ông quan trên, nếu có thể dùng được thì đừng có bỏ qua. Sớm khiến bọn chúng lòi đuôi, sớm giải quyết hết họa lớn trong lòng. Địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta không thể kham nổi. Từ xưa đến nay, chỉ có nghìn ngày làm kẻ trộm chứ làm gì có nghìn ngày chống trộm đâu.
Tân Lâmcười cười:
- Ý của ông là chúng ta đi làm kẻ trộm sao?
- Đúng! Gã sát thủ độc hành kia rõ ràng là người dị tộc, điểm này có lẽ có thể đưa ra làm báo cáo. Sư đệ, ý của đệ thế nào?
- Được, để đệ nghĩ biện pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.