Nhìn về phía tứ hợp viện cố kính tĩnh mịch, thật ra nó đã sớm biến thành một nơi chiến đấu rồi! Chuông báo động kêu lên, đoàn người cùng hành động, nhưng từ ngoài nhìn vào lại rất yên tĩnh.
Báo động từ hướng Tây Bắc.
Văn Tư Viễn nhảy lên nóc nhà, phóng về hướng Tây Bắc. Hàn quang lập lòe, một thanh dao găm đã nắm trong tay.
Rất xa, một bóng trắng chợt lướt qua rồi biến mất, ở phía sau có một bóng người khác cứ đuổi theo.
Là Khương Nhị ca phụ trách canh giữ góc Tây Bắc.
Trong sáu đại hộ pháp, ngoài Văn Tư Viễn ra, Khương Nhị là người điềm đạm nhất. Góc Tây Bắc đối diện với nơi Tiêu lão gia ở. Văn Tư Viễn phái Nhị sư đệ đóng giữ.
Văn Tư Viễn nhanh chóng đuổi theo. Kề vai sát cánh với Khương Nhị hành động.
Chạy được một đoạn, Văn Tư Viễn đột nhiên dừng lại, nói:
- Lão Nhị, đừng đuổi theo nữa.
Khương Nhị nghe vậy cũng dừng lại.
Y hiểu được ý của đại sư huynh, động tác của bóng trắng đó nhanh nhẹn vô cùng, thân hình trôi nổi, như xuất quỷ nhập thần. Tuy nhiên hai người công phu không kém, nhưng muốn đuổi theo kịp cũng là hết sức khó khăn.
- Nhìn rõ tướng mạo như thế nào không?
Văn Tư Viễn đứng trong ngõ hẻm vắng vẻ thấp giỏng hỏi.
Khương Nhị lắc đầu đáp:
- Không nhìn thấy rõ kẻ này giấu mặt. Nếu như không tiếp xúc được bộ phận che đậy, thì chúng ta không nhận ra người đó đâu.
Văn Tư Viễn gật đầu:
- Xem ra là một lão luyện rồi.
- Đại sư huynh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529404/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.