- Ửm?
Phương Do Mỹ lập tức liền trợn tròn đôi mắt to.
- Anh nói là, một lát nữa tôi sẽ gặp xui xẻo ư?
- Có tôi đi cùng, sẽ không đâu.
Tiêu Phàm mỉm cười nói, giọng điệu lại vô cùng chắc chắc.
- Theo ý này, anh là thần tiên hạ phàm rôi? Vậy anh có biết bay không? Bay một cái cho tôi xem xem, xem anh có từ trên trời rơi xuống hay không?
Phương Do Mỹ không tự chủ được đối với Tiêu Phàm dùng “thuật biện luận trên internet”, trước tiên chính là tự làm chủ, giả thiết ra một khả năng, sau đó dựa vào điểm này, phát huy vô hạn, cuối cùng luận chứng người khác chính là nói hưu nói vượn.
Tiêu Phàm cũng không tức giận, cười nói:
- Có thể chứ. Khi thích hợp, anh sẽ bay cho em xem.
- Anh vô lại.
Mắt thấy Tiêu Phàm luôn không vội vàng, không hấp tấp, không gợn chút sợ hãi, Phương Do Mỹ cũng có chút “bất đắc dĩ” rồi. Biện luận với người khác, sợ nhất chính là gặp đối thủ như Tiêu Phàm, vĩnh viễn không xung đột chính diện với anh, thể hiện rõ một chút cũng không giằng co với anh.
Cãi nhau với người như thế, thật không có sức lực.
“Ý chí chiến đấu” tràn đầy, không tìm thấy chỗ để trút.
- Vậy được, chúng ta bây giờ đi chơi bóng. Tôi quyết đi bên phải, quyết phải xem xem, tôi sẽ gặp xui xẻo như thế nào.
- Được.
Tiêu Phàm vẫn là mỉm cười gật đầu.
- Hừ!
Chiếc mũi nhỏ của cô bé nhếch lên, hai tay giấu ra sau lưng, mười ngón tay đan lại nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529401/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.