Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Vậy được rồi, tôi tin tưởng con mắt của Cơ tổng.
Cơ Khinh Sa quả thực tiến lên, xem phòng cùng Tiêu Phàm, vươn ngón tay thon dài, chỉ vào mô hình, phát biểu ý kiến tham khảo của mình. Trực tiếp tác nghiệp như không có nhân viên của “Hãn Hải hào môn” ở đây.
Cảnh tượng này khiến Dịch Thừa Hồng giận líu cả lưỡi, thật lâu sau mới định thần lại được, hung hăng trừng mắt liếc nhìn phó tổng giám đốc Mẫn một cái.
Phó tổng giám đốc Mẫn rụt cổ một cái, vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Ông chủ, tôi cũng không biết họ chính là khách quý!
- Vị này… Tiêu nhất thiếu đúng không? Chào cậu, chào cậu!
Dịch Thừa Hồng đi lên phía trước, cười nói bình thường.
Tiêu Phàm mỉm cười chủ động làm hòa với Dịch Thừa Hồng, nói:
- Chủ tịch Dịch, xin chào.
- Chào cậu, chào cậu, Tiêu nhất thiếu. Ai da, Tiêu nhất thiếu đại giá quang lâm đến khu chung cư nhỏ này của chúng tôi, thật sự là, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn mọn này…
Dịch Thừa Hồng được sủng ái mà lo sợ, một mặt liên tục xoay người, một mặt liếc xéo ánh mắt về phía Cơ Khinh Sa, hướng Cơ Khinh Sa cầu viện. Thật ra cho tới bây giờ, Dịch Thừa Hồng vẫn không biết vị Tiêu nhất thiếu này là thần thánh phương nào, từ nhưng lời Cơ Khinh Sa mới vừa nói, ông ta đẫ nghe được rõ ràng, có vẻ Cơ tổng có việc cần nhờ Tiêu nhất thiếu.
Điều này thực sự là tốt rồi.
Năng lực của Cơ Khinh Sa ở kinh thành, Dịch Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529393/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.