Mấy vị công tử ca hò hét , mỗi người đều đã thấy qua sự lợi hại của Tiêu Phàm! Nghiêm Bác vẫn chưa từng thấy qua, bị người như vậy xông thẳng tới, Nghiêm tổng nếu không đánh tiếng, chỉ sợ tràng đấu này sau này không cần mở nữa rồi.
Nghiêm Bác sa sầm mặt, lạnh lùng nói:
- Vị tiên sinh này, đây là ý gì vậy?
Tiêu Phàm nhàn nhạt trả lời:
- Nghiêm tổng, ta là Tiêu Phàm, Tiêu Thiên là em trai ta. Cửa bị đập nát, ta bồi thường, tiền thuốc men của người bị thương, ta chi, tiền của trận đấu này, từ từ lại tính toán, ta bây giờ muốn tìm Đoạn tiên sinh trước.
Lời nói không vội vàng không hấp tấp, giọng nói cũng không phải rất lớn, lại làm cho mỗi người đều nghe thấy rất rõ ràng, thậm chí màng nhĩ cũng vang lên tiếng ong ong.
Mỗi người trên mặt đều biến sắc.
Lời này quả là trâu bò.
Trực tiếp như vậy liền đánh đến tận cửa, điểm danh tên họ, nói sẽ cùng Nghiêm Bác tính sổ.
Sắc mặt Nghiêm Bác cũng trở nên xanh mét, cũng không dám nói nhiều thêm một câu nữa.
Tiêu Phàm nói đã rất rõ ràng rằng, Tiêu Thiên là em trai của hắn.
Tiêu Thiên là người của nhà ai, Nghiêm Bác rất rõ ràng.
Tiêu Phàm nhìn lênnhã nhặn nho nhã, dường như còn ôn hòa hơn cả Tiêu Thiên. Thế nhưng cái cách xuất trướng này, đã đủ để nói lên rất nhiều vấn đề. Cơ tổng ra lệnh phải giúp Đoạn Khổng Tước, trong lòng Nghiêm Bác vốn đã có chút bồn chồn.
Muốn giở trò không phải là với người khác, mà đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529385/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.