Hai anh em Tiêu Phàm Tiêu Thiên đi tới trước sô-pha, thỉnh an hỏi thăm sức khỏe cha!
Tiêu Phàm không vội vàng hấp tấp như trước.
Tiêu Thiên mới vừa rồi còn hào hứng nhanh nhẹn, mồm mép láu lỉnh, liền trở nên có khuôn phép, dường như trong nháy mắt đã biến thành một người khác vậy.
Tiêu Trạm trừng mắt, theo thói quen muốn giáo huấn cậu ta mấy câu, lập tức như là nhớ ra điều gì đó, lời khiển trách nuốt trở lại vào miệng, uy nghiêm gật gật đầu, nói:
- Đã về rồi ư? Tất cả ngồi đi.
Tiêu Phàm theo lời ngồi xuống.
Tiêu Thiên hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nói:
- Con đi pha trà.
Thật ra Tiêu Thiên là một đại mèo lười, nhưng cậu ta ngoan ngoãn ngồi trước mặt cha, áp lực thật sự quá lớn, còn không bằng”Lao động chân tay”. Nói xong, cũng không đợi Tiêu Trạm gật đầu, liền chạy thoát thân.
Vẻ mặt Tiêu Trạm trầm xuống, “Hừ” một tiếng, cả giận nói:
- Không có định tính!
Tiêu phàm mỉm cười nói:
- Cha, con người đều sẽ thay đổi, cho Tiêu Thiên một chút thời gian. Lục thúc thúc cũng thay đổi rồi.
Tiêu Trạm liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, trong lòng đầy hoài nghi. Mấy ngày hôm trước, Tiêu Phàm từng nói ngay trước mặt lão gia tử, liên quan đến “Công việc” của Lục Hồng hãy để hắn đi xử lý. Lúc ấy Tiêu Trạm cũng không lưu tâm, coi như Tiêu Phàm ăn nói lung tung.
Ngay cả ông ta cũng không có biện pháp thuyết phục Lục Hồng, Tiêu Phàm cơ bản lại không có bản lĩnh này?
Nhưng mà mấy ngày qua, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529363/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.