Đông Nhạc Thái Sơn. Tiêu Phàm và Tân Lâm chậm rãi đi trên ba mươi tám bậc thang bằng đá chậc hẹp. Tân Lâm vẫn khí định thần nhàn, nhưng trên thái dương của Tiêu Phàm mơ hồ đã đổ mồ hôi hột. Tuy ngoài miệng Tân Lâm không nói nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Leo núi lại có thể khiến cho Tiêu Phàm mệt nhọc như vậy, xem ra tình trạng thương thế của Tiêu Phàm còn nặng hơn so với tưởng tượng của Tân Lâm. Lúc trước khi Tiêu Phàm quyết định lấy thân ứng kiếp, vì Tiêu lão gia nghịch thiên cải mệnh thì Tân Lâm bất đắc dĩ phải cất đi một số ảo tưởng trong lòng, một lòng hy vọng kết quả không quá nghiêm trọng. Dù sao thì Tân Lâm không phải là đệ tử của Vô Cực Môn, đối với tướng mệnh học này lại chưa từng nghiên cứu qua, cũng không thể hiểu được cái lực trời phạt này thực sự là thế nào. Thế nhưng ba năm qua, Tiêu Phàm vẫn luôn tính toán chính xác không hề bỏ sót bất cứ việc gì, khiến cho Tân Lâm mù quáng tin tưởng, bất kể là tình thế nghiêm trọng dường nào thì Tiêu Phàm nhất định có thể ứng phó được. Khi một người phụ nữ tin tưởng một người đàn ông thì đều có tâm tình tương tự. Nhưng mà tình hình thực tế lại vô cùng nghiêm trọng, nằm ngoài dự đoán của Tân Lâm. Sớm biết như vậy thì bọn họ nên ngồi xe lên núi. Lấy tư cách là phong cảnh đồi núi xuất hiện sớm nhất của quốc gia ta, nên tuyến đường của Đăng Thái Sơn không chỉ có một, từ lâu đã được xây dựng tu bổ thành quốc lộ phục vụ việc giao thông buôn bán. - Nếu không thì ngồi kiệu đi. Mắt thấy Tiêu Phàm dừng lại, tựa vào tảng đá ven đường nghỉ chân, thở hổn hển thì rốt cuộc Tân Lâm cũng không nhịn được khẽ nói. Muốn đi bộ leo lên núi thì có người cung cấp dịch vụ ngồi kiệu lên núi, đương nhiên thu phí không hề rẻ. Có một số khách du lịch lúc nào cũng lạc quan một cách mù quán, đánh giá rất cao thể lực của mình, lựa chọn đi bộ lên đỉnh núi. Nhưng đi chưa tới phân nửa đã mệt mỏi muốn nằm rồi. Chỉ vẻn vẹn ba mươi tám bậc thang cũng đủ đánh gục tứ chi của rất nhiều khách du lịch. Vì thế nên dịch ngồi kiệu lên núi cũng đúng dịp xuât hiện. Đây là một nghề nghiệp rất cực khổ, nhưng cũng có rất nhiều người làm, chỉ cần có thể kiếm được tiền nuôi sống gia đình qua ngày là được. Rất nhiều người đàn ông vạm vỡ đều tình nguyện làm công việc vất vả này. Tiêu Phàm mỉm cười phất tay, nói: - Không sao đâu, cứ đi từ từ, thuận tiện ngắm phong cảnh dọc đường cũng rất tốt, có thể khiến cho tâm thần sảng khoái. Tân Lâm nhàn nhạt nói: - Anh vui vẻ thoải mái.... Cô ở chỗ này lo lắng đến đau đớn tâm can. Tiêu Phàm liền cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc mềm mại của Tân Lâm, sóng mắt dịu dàng như nước. Hai hàm răng trắng tinh của Tân Lâm cắn cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, tránh ánh mắt của Tiêu Phàm, khẽ nói: - Có người theo dõi. Sau khi xuống phi cơ không lâu thì Tân Lâm đã phát hiện ra, mặc dù người theo dõi rõ ràng là một người thành thạo, nhưng muốn giấu diếm được tai mắt của Tân Lâm thực sự không dễ dàng. Nếu là lúc bình thường thì Tân Lâm đã sớm thu thập cái tên theo dõi đó, nhưng bây giờ cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám rời Tiêu Phàm quá xa. Tân Lâm thật sự rất lo lắng đây chính là kế điệu hổ ly sơn của người khác. Lúc này chính là thời điểm Tiêu Phàm suy yếu nhất, cô tuyệt đối không thể khinh thường được. Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, cười nhạt một tiếng, nói: - Anh biết, không cần để ý, cứ để cho bọn họ đi theo. - Ừ. Tân Lâm gật đầu. Tân Lâm chỉ là mất hứng khi bị người khác theo dõi, cũng không hề sợ. Thánh nữ đương đại của Thất Diệu Cung cũng không phải dễ bị người khác hù dọa như vậy. Nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Phàm lại cất bước đi về phía trước. Sáng sớm tinh mơ đã lên đường, lúc leo lên đỉnh Ngọc Hoàng đã là buổi trưa. Tiêu Phàm và Tân Lâm không có đi miếu Ngọc Hoàng dạo chơi, mà đi đến khách sạn Thần Khế kế bên. Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Phàm đi tới Thái Sơn, trước đó vài năm lúc cậu đi dạo chơi khắp nơi đã từng đến đây. Mà lần này nguyên nhân cậu đến Thái Sơn cũng không phải để dạo chơi. Ở nhà ăn của khách sạn Thần Khế, hai người Tiêu Phàm dùng cơm kiểu Trung Quốc. Tiêu Phàm ăn không ít thịt. Điều này đối với Tiêu Phàm mà nói chính là tình huống cực kỳ hiếm thấy. Từ lúc Hạo Nhiên Chính Khí luyện tới đại thành, Luân Hồi Cảnh viên mãn thì Tiêu Phàm đã không dính đến thức ăn mặn, chủ yếu là ăn thực vật hoa quả ích khí bổ thần. Nhưng bây giờ, dường như khẩu vị của cậu tốt lắm. Tân Lâm lại càng lo lắng nhiều hơn, lại một lần nữa ăn ngũ cốc thức ăn chính, đã chứng minh một điều: Cảnh giới của Tiêu Phàm đã rớt xuống khỏi cảnh giới Tương Viên Mãn, cần phải ăn uống một lượng lớn thịt để bổ sung dinh dưỡng. Cũng không biết rốt cuộc cảnh giới của Tiêu Phàm đã rớt xuống bao nhiêu. Có lẽ đây chỉ là khởi đầu của lực trời phạt. Lúc luyện chế "Càn Khôn Đại Hoàn Đan", Tiêu Phàm đã từng khẩn cầu với trời: "Lấy thọ lọc của ta, dịch chi tân sinh, trời phạt, nguyện giáng trên thân ta, đan tâm đạo thể, thay đổi thế gian". Nghịch thiên cải mệnh, lấy thiên tử mệnh ứng kiếp, trừ khử toàn bộ "Họa diệt tộc", "Trời phạt" tuyệt đối không chỉ giảm cảnh giới tu vi của anh ấy đơn giản như vậy, không biết còn bao nhiêu tai họa đang chờ đợi anh ấy nữa đây. Chính là bởi vì không biết nên trong lòng Tân Lâm lại càng hoảng sợ. Cô không phải vì mình và là lo lắng cho Tiêu Phàm. - Đi thôi, đến Thanh Đế Cung. Sau khi dùng xong bữa cơm kiểu Trung Quốc, nghỉ ngơi chốc lát thì Tiêu Phàm nói. Tòa kiến trúc cao nhất ở ngọn núi Thái Sơn này được gọi là Miếu Ngọc Hoàng. Thanh Đế Cung ở đỉnh phía Tây Nam của Miếu Ngọc Hoàng, phía đông tiếp đón đỉnh bàn đạo Ngọc Hoàng, là nơi Thanh Đế đế quân sinh sống trên miếu. Thanh Đế chính là Thái Hạo Phục Hy đại đế, đạo giáo tôn kính là thần, làm chủ sự sinh sôi phát triển của vạn vật, là vị thần của Phương Đông, tự là Đông Nhạc. Chỉ có điều hôm nay có một điều đặc biệt chính là Thanh Đế Cung đóng cửa, không mở tiếp đón khách du lịch. Bên ngoài cửa cung có dựng một tấm bảng, ghi là bên trong đang tu sửa, tạm ngưng mở cửa một ngày một đêm. Các du khách cũng không hài lòng, nhưng cũng may là Miếu Ngọc Hoàng vẫn mở cửa, nên các khách du lịch cũng không có nhiều ý kiến. Dù sao thì mọi người muốn thăm viếng miếu Hoàng nên mới có thể hăng hái leo lên ngọn núi cao ngất này, nhân tiện quan sát mọi ngọn núi nhỏ khác. Trong Thanh Đế Cung mơ hồ nghe thấy tiếng hò hét vật lộn truyền ra, Nhưng trên đỉnh núi gió lạnh gào thét, người bình thường không tỉ mỉ thì không thể nghe ra được. Phía trên Thạch Bình phía trước Thanh Đế Cung có hai người đang đánh nhau. Hai người đều được xem là người vạm vỡ, chỉ có điều vóc dáng vẫn có sự khác biệt. Vị đứng bên phải mặc trang phục người Hán, thân cao chừng một mét tám, đầu tóc húi cua, áo sơ mi màu đen, quần tây dài màu đen, nếu như thắt thêm cà vạt là đúng chuẩn thành phần trí thức hiện nay. Chỉ có điều lúc này cổ áo đã sớm mở ra xuất hiện hai cái lổ, mơ hồ lộ ra bắp thịt cường tráng, tay áo cũng xắn lên cao, bắp thịt trên cánh tay nhô cao, mang theo mười phần kình lực, chính là một đại hán Hoàng Hải hùng dũng oai vệ. Dân gian có câu tục ngữ: "Đại hán Hoàng Hải đứng trước cửa, không cần mặc quần áo cũng đẹp mắt. Nhưng tên đại hán trước mắt so sánh với vị đại hán Hoàng Hải trong câu tục ngữ, không chỉ kém một cấp bậc. Đối diện với tên đại hán chính là một người thân cao chừng hai thước, trên đỉnh đầu đen nhánh bóng loáng, chỉ có sau ót có giữ lại một cái đuôi sam. Thân thể màu đỏ, trên cơ bắp màu đồng đổ một tầng mồ hôi bóng loáng, bên hông đeo một cái thắt lưng bằng da trâu bản lớn, thân dưới mặc một cái quần da màu đen, dưới chân mang một đôi ủng bằng da trâu. Hắn hơi khom lưng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, tựa như ma thần hoang dã thời xa xưa vậy. Người bình thường đừng nói cùng hắn đánh nhau, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến người khác sợ hãi gục xuống rồi. Thời tiết đã bắt đầu bước qua mùa đông, đại tông đỉnh, khí lạnh bức người. Trên thân thể đỏ sẫm của đại hán này đổ đầy mồ hôi, có thể thấy được hai người đánh nhau khá lâu rồi. Phía sau hai người có đến bốn năm người, hoặc ngồi hoặc đứng quan sát trận đấu của hai người, vẻ mặt ngưng trọng. Quần áo của hai nhóm người xem cuộc chiến cũng khác nhau, bên phải mặc âu phục giày da, giày da sáng bóng; đa số người bên trái đều mặc quần áo da, kiều tóc lập dị, vừa nhìn cũng biết không phải là trang phục của người Hán, chắc là dân tộc du mục đến từ thảo nguyên. Chỉ xét về vóc dáng thì hai người đàn ông vạm vỡ này thân thể cường tráng. - A Cổ Lạp, hai ta đã so đấu khá lâu rồi, còn đánh nữa không? Đại hán mặc áo đen mở miệng hỏi, vẫn giữ tư thế phòng bị như trước, không dám có chút buông lỏng. - Đánh! Vì sao không đánh chứ? Còn chưa phân được thắng thua mà! A Cổ Lạp buồn bực quát lên, âm thanh giống như là trực tiếp phá lồng ngực bay ra ngoài vậy. Đại hán áo đen cười nói: - A Cổ Lạp, các người là khách từ xa đến, hôm nay chúng ta cũng đã nói, chỉ là so tài thôi, phải biết dừng đúng lúc, không cần thiết phải đấu đến lúc phân định thắng thua đâu! Ngoại hình A Cổ Lạp thô to dũng mãnh, nhưng cũng không phải là hạng người chỉ biết dùng nắm đấm thuần túy, hắn nghe thấy vậy liền nói: - Không sao đâu, dù sao thì đại ca của ta vẫn còn đang nói chuyện tán dóc với Văn Nhị thái gia, ta đã sớm nghe danh tiếng nghe qua danh tiếng thuộc hạ của Văn Nhị thái gia, có lục đại hộ pháp, đều là đích thân Văn Nhị thái gia chỉ bảo. Ta vẫn luôn muốn có cơ hội so tài, hôm nay vừa lúc nhàn rỗi, không bằng cứ đánh thoải mái một trận đi. Tiếng Hán nói rất trôi chảy. - Ha ha, không dám... Không dám. Chúng ta đã sớm nghe danh mười ba Phiêu Kị bên cạnh Lang Vương, mỗi một người đều là đại hán đội trời chân đạp đất, là hùng ưng trên thảo nguyên. Trận đánh hôm nay quả thực là đánh quá đã rồi, mười ba Phiêu Kỵ đúng là danh bất hư truyền. - Được, vậy thì cứ tiếp tục. A Cổ Lạp buồn bực rống một tiếng, vọt lên trước. Thân hình hắn cực kỳ khôi ngô cao lớn, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn gần ba thước thì hai chân hắn liền nhảy tới người đàn ông mặc áo đen, bàn tay to lớn tạo thành hình móng xuốt bắt tới. Người đàn ông người Hán áo đen đương nhiên không chịu cho hắn bắt lại. Cái người đàn ông thảo nguyên am hiểu nhất chính là kỹ thuật vật lộn cận chiến, mà sức mạnh của A Cổ Lạp này cũng thuộc loại vô cùng vô tận, nếu thật sự để hắn bắt lấy hai vai thì muốn thoát thân cực kỳ khó khăn, trận so tài này cũng liền phân được thắng bại. Đừng xem hai người ngoài miệng nói chuyện khách khí với nhau, cái gì là so tài võ nghệ đến giới hạn thì ngừng. Nhưng trên thực tế ai cũng không dám sơ suất. Trận đấu này cũng không phải chỉ trận so tài giữa hai người. Lang Vương thảo nguyên - Bột Mà Thiếp Xích bỗng nhiên xuôi nam, đích thân dẫn năm Phiêu Kỵ đến Hoàng Hải gặp Văn Nhị thái gia, đầy cũng không phải là chuyện nhỏ. Văn Nhị thái gia từ lâu đã không hỏi chuyện trần tục đứng ra tiếp đãi những nhân vật cự phách ở thảo nguyên từ xa đến, tại ngũ nhạc chi thủ - đại tông đỉnh, cùng nâng cốc tâm sự chuyện xưa với Lang Vương. Thanh Đế Cung cũng vì vậy mà "Tu sửa" một ngày một đêm. Ở trên giang hồ Hoàng Hải này, mỗi một câu nói của Văn nhị thái gia - Văn Thiên chính là quy củ. Đừng bảo là tu sửa Thanh Đế Cung, mà cho dù hắn ta nói tu sửa Miếu Ngọc Hoàng một ngày một đêm thì hôm nay du khách đến Thái Sơn cũng chỉ có thể ngồi bên ngoài mỏi mắt nhìn vào, không thể vào được. Nhưng mà mỗi lần Văn nhị thái gia đến Thái Sơn đều thích đến Thanh Đế Cung, mà không phải đến Miếu Ngọc Hoàng, dường như hắn chỉ có tình ý duy nhất với Thái Hạo Phục Hy Đại Đế. Trận đấu của A Cổ Lạp và người đàn ông người Hán áo đen, trên thực tế thắng thua thế nào chính là đại biểu cho mặt mũi của hai nhân vật cự phách thảo nguyên và Hoàng Hải. Nếu như A Cổ Lạp thua cũng đồng nghĩa với trên mặt Bạch Lang mất đi hào quang, nếu như hán tử áo đen thua thì Văn nhị thái gia cũng ném mất mặt mũi. Tuy nói là so tài nhưng hai bên đều xuất toàn lực. Hán tử áo đen chùn người xuống lấy đầu hói không tóc tránh thoát hai tay của A Cổ Lạp, khẽ quát một tiếng, tay phải đánh ngay bụng của A Cổ Lạp, quyền phong uy vũ, chính là phương pháp lợi hại dùng cánh tay chém xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]