Vẻ mặt Tiêu Thiên trở nên khổ sở, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ấp úng nói:
- Anh à, anh biết tính cách của em mà, nếu như em nghiêm túc đi lăn lộn trong thể chế thì không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Thiên, em nghĩ sai rồi. Ai nói làm cán bộ thì phải ba phải, nhất định phải ẩn dật không đấu tranh? Một người cán bộ tốt, điểm quan trọng nhất chính là phải có nguyên tắc của mình, nếu cứ bảo sao làm vậy, nói như vẹt thì có thể làm nên đại sự gì chứ? Ví dụ như vậy nhiều lắm, vua và quần thần đều có: Doanh Chính; Lưu Triệt; Lý Thế Dân; Triệu Không Dận, Chu Nguyên Chương, ai mà không có nguyên tắc của mình?
Tiêu Thiên liền cười, nói:
- Anh, những người anh nói đều là hoàng đế.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói:
- Ngay từ đầu bọn họ cũng không phải là hoàng đế.
Tiêu Thiên cười nói:
- Anh, anh khoan hãy nói tiếp, những vị hoàng đế này, ngoại trừ Tống Thái Tổ được công nhận là người phúc hậu ra thì những người khác, người sau da mặt càng dày hơn người trước. Nói đến Lưu Triệt, lúc ông ta bảy tuổi không mặt dày nói với trưởng công chúa câu: "Kim ốc tàng kiều" thì e rằng trong lịch sử cũng không có Hán Vũ Đế rồi.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Tiêu Thiên à! Không phải như vậy đâu, Lưu Triệt có tướng mệnh thiên tử, bất kể ông ta có kim ốc tàng kiều hay không thì Hán Vũ Đế vẫn sẽ là ông ta, không thể nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529323/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.