- Anh! Sao anh lại đến đây?
- Đến thăm em.
Tiêu Thiên nhịn không được gãi gãi đầu nói:
- Anh, sao em nghe trong giọng điệu của anh có chút lo lắng không yên vậy? Chẳng lẽ anh muốn đi xa nữa ư?
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Phàm không hề lộ diện, nhưng hai anh em vẫn liên lạc qua điện thoại. Tiêu Thiên biết Tiêu Phàm ở thủ đô, chẳng qua cậu ấy không biết Tiêu Phàm bận rộn chuyện gì thôi. Tiêu Phàm không nói, Tiêu Thiên cũng không hỏi, từ lúc cậu hiểu chuyện, cậu đã cảm thấy anh cả rất thần bí, tựa hồ cất giấu rất nhiều bí mật. Khi còn bé cậu cũng đã đuổi theo hỏi anh cả, nhưng dần dần cũng thành thói quen, mãi rồi không hỏi nữa.
Mỗi người đều có cách sống, không gian sống của riêng mình, cho dù hai người là anh em ruột cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Anh phải đi xa mấy ngày, đến một nơi tương đối vắng vẻ, có thể là nơi đó không có sóng điện thoại.
- À, đi nơi nào vậy? Khi nào anh về?
Tiêu Thiên có chút khó hiểu. Hiện tại, phạm vi sóng điện thoại bao phủ rất rộng, trừ khi là nơi rừng sâu núi thẳm hoặc là chỗ sâu trong sa mạc lớn, nếu không thì dù là vùng nông thôn vẫn có sóng điện thoại di động.
Tiêu Phàm mỉm cười, quay mặt sang Bao Sư Hoa đang đứng cung kính một bên, nói rằng:
- Bao tổng, tôi muốn cùng em trai đơn độc nói chuyện một lát, có thể mượn chỗ của ông dùng một chút không?
- Đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529308/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.