Hai ngón tay thon dài của Tiêu Phàm bắt đầu bắt mạch cho Cửu Thẩm, chỉ chốc lát sau, nụ cười trên môi Tiêu Phàm đã biến mất không thấy đâu nữa, cặp lông mày cũng chau lại.
Đặng Thông Thiên vô cùng hoảng sợ, mặt mày cũng ngưng trọng. Nhớ lại lúc ở khách sạn Khánh Nguyên, khi Tiêu Phàm bắt mạch cho hắn cũng từng nhíu mày, chẳng lẽ căn bệnh lâu năm của cửu thẩm có chỗ nào không bình thường sao?
- Cửu thẩm à! Căn bệnh khó thở này của thẩm có từ mười năm trước phải không?
Sau khi Tiêu Phàm bắt mạch cả hai tay của cửu thẩm xong thì khép hờ hai mắt, trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi hỏi.
Cửu thẩm vẫn không quan tâm nhiều đến bệnh tình của mình nữa, giống như bà nói, người sắp xuống lỗ rồi nên cảm thấy thông suốt với tất cả mọi thứ. Tuy nhiên sau khi bà nghe Tiêu Phàm nói thì có chút ngạc nhiên, vội vàng trả lời:
- Hình như là... Ừ, sau khi Tây Lâu phát bệnh không bao lâu, hình như là ba hay bốn tháng gì đó thì tôi bắt đầu có những triệu chứng này... Tây Lâu cũng phát bệnh từ mười năm trước.
Nói tới người con trai lớn thì cửu thẩm không nhịn được mà nhìn sang cây bồ đào, gương mặt vốn vui tươi của bà thoáng cái đã bắt đầu trở nên u sầu.
Con trai trở nên như thế, hỏi sao người làm mẹ như bà không thương tâm được chứ?
Thấy Tiêu Phàm vừa mở miệng đã nói ra thời gian mắc bệnh của mẹ thì Yến Đông Lâu vốn nửa tin nửa ngờ năng lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529294/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.