Chương trước
Chương sau
Hai ngón tay thon dài của Tiêu Phàm bắt đầu bắt mạch cho Cửu Thẩm, chỉ chốc lát sau, nụ cười trên môi Tiêu Phàm đã biến mất không thấy đâu nữa, cặp lông mày cũng chau lại.
Đặng Thông Thiên vô cùng hoảng sợ, mặt mày cũng ngưng trọng. Nhớ lại lúc ở khách sạn Khánh Nguyên, khi Tiêu Phàm bắt mạch cho hắn cũng từng nhíu mày, chẳng lẽ căn bệnh lâu năm của cửu thẩm có chỗ nào không bình thường sao?
- Cửu thẩm à! Căn bệnh khó thở này của thẩm có từ mười năm trước phải không?
Sau khi Tiêu Phàm bắt mạch cả hai tay của cửu thẩm xong thì khép hờ hai mắt, trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi hỏi.
Cửu thẩm vẫn không quan tâm nhiều đến bệnh tình của mình nữa, giống như bà nói, người sắp xuống lỗ rồi nên cảm thấy thông suốt với tất cả mọi thứ. Tuy nhiên sau khi bà nghe Tiêu Phàm nói thì có chút ngạc nhiên, vội vàng trả lời:
- Hình như là... Ừ, sau khi Tây Lâu phát bệnh không bao lâu, hình như là ba hay bốn tháng gì đó thì tôi bắt đầu có những triệu chứng này... Tây Lâu cũng phát bệnh từ mười năm trước.
Nói tới người con trai lớn thì cửu thẩm không nhịn được mà nhìn sang cây bồ đào, gương mặt vốn vui tươi của bà thoáng cái đã bắt đầu trở nên u sầu.
Con trai trở nên như thế, hỏi sao người làm mẹ như bà không thương tâm được chứ?
Thấy Tiêu Phàm vừa mở miệng đã nói ra thời gian mắc bệnh của mẹ thì Yến Đông Lâu vốn nửa tin nửa ngờ năng lực của Tiêu Phàm, giờ đã tin tưởng hơn nhiều, vội vàng tiến về phía trước, nhìn Tiêu Phàm, vội vàng hỏi:
- Tiêu tiên sinh! Mẹ tôi rốt cuộc bị bệnh gì vậy? Mấy năm nay, đã đi khám đông y, cũng khám cả tây y, uống không ít thuốc, cũng không có khởi sắc... Một hồi nói là bị hàn độc, một hồi lại nói là chứng nhiệt, không thì nói là bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh gì đó, tôi đã bị bọn họ làm cho hồ đồ luôn rồi.
Trên mặt Yến Đông Lâu có chút oán hận.
Tiêu Phàm không trả lời, quay sang hỏi Đặng Thông Thiên:
- Đặng đại ca à! Anh từng bắt mạch cho cửu thẩm sao?
Đặng Thông Thiên gật gật đầu, nói:
- Đã từng thử qua, không nói gạt Tiêu tiên sinh, tôi cũng cảm thấy cửu thẩm mắc chứng phong hàn, chỉ là triệu chứng có chút kỳ dị. Tôi cũng không thể đoán chính xác được, nên chỉ có thể kê thuốc an dưỡng thôi.
- Đúng là chứng phong hàn, từ mạch tượng và triệu chứng của cửu thẩm thì đúng là chứng phong hàn. Nhưng mà chứng phong hàn này là do lây nhiễm vi khuẩn dẫn đến lây bệnh, lời của bác sĩ tây y cũng không sai. Điểm mấu chốt là vi khuẩn này có chút kỳ lạ... Đặng đại ca! Nơi này có chướng khí sao?
- Chướng khí?
Mặt Đặng Thông Thiên liền biến sắc.
- Tiêu tiên sinh! Ngài nói bệnh này của cửu thẩm là do chướng khí gây nên sao?
Tiêu Phàm cười cười nhưng không trả lời.
Đặng Thông Thiên trầm ngâm nói:
- Tiêu tiên sinh à! Nơi này có nhiều núi, cũng có chút hẻo lánh nên không khí rất trong lành thoáng mát, rất hiếm gặp chướng khí, chỉ có nơi sâu trong núi mới có. Lúc tôi đi hái thuốc cũng gặp phải, nhưng cửu thẩm chưa từng đi khỏi nhà quá xa, lại càng chưa từng đi sâu vào trong núi thì làm sao có thể hít phải chướng khí chứ?
Ánh mắt Tiêu Phàm quét qua Yến Tây Lâu đang ngồi bên kia, nói:
- Hiện tại, tôi cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm là do chướng khí, nhưng mà cũng khoảng bảy đến tám mươi phần trăm. Đặng đại ca à! Thật ra thì chướng khí đó cũng không có làm tổn thương người, cũng có quan hệ đến thể chất của con người. Phần lớn chướng khí có tính hàn, anh luyện Hồng Sa Chưởng là ngoại gia công phu thuần chất dương cương, cộng thêm ngày trước anh luôn mang theo Ô Dương Mộc bên người, nên cơ bản là âm độc đều không thể tổn hại gì đến anh. Còn cửu thẩm lại không giống vậy, thể chất của thẩm hoàn toàn không thể so với anh được.
Đặng Thông Thiên liên tục gật đầu.
Tiêu Phàm giải thích, cậu đã từng nhìn thấy tận mắt trên người Đặng Thông Thiên tỏa ra dương khí vô cùng mạnh mẽ, bất kể hắn có đi qua nơi dày đặc âm hàn cỡ nào cũng không cần lo lắng, quả thật có quy luật như vậy.
Yến Đông Lâu cũng vội vàng nói:
- Tiêu tiên sinh à! Nếu như ngài đã biết rõ nguyên nhân bệnh, vậy thì ngài nhất định có cách trị khỏi bệnh cho mẹ tôi phải không?
Yến Đông Lâu là một đứa con có hiếu, lúc này tính tốt của hắn đã bộc lộ ra hết.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Đông Lâu! Hiện giờ, tôi cũng không nắm chắc mười phần, nhưng cũng may là tuy bệnh tình của cửu thẩm có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Tôi sẽ kê cho thẩm một toa thuốc, anh hãy cho thẩm uống theo toa thuốc này. Tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng cơ bản có thể khống chế được bệnh tình, không phát bệnh đột ngột nữa, cũng có tác dụng hồi phục sức khỏe.
- A, nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi. . . Cám ơn Tiêu tiên sinh, cám ơn ngài!
Yến Đông Lâu lập tức mừng rỡ như điên, nói liền một tràng, vội vàng chạy vào nhà cầm giấy bút ra, kính cẩn đưa cho Tiêu Phàm bằng hai tay. Mặc dù hôm nay, hắn gặp Tiêu Phàm lần đầu tiên nhưng thái độ của Đặng Thông Thiên với Tiêu Phàm đã khiến hắn vô cùng tín nhiệm Tiêu Phàm.
Ngay cả cao nhân như Đặng đại ca cũng ngưỡng mộ như vậy thì Yến Đông Lâu hắn có lý do gì mà không tin chứ?
Hơn nữa tuy rằng Tiêu Phàm ăn vận rất giản dị, nhưng cái phong thái ôn hòa điềm đạm kia đã vô tình đi sâu vào lòng người lúc nào không hay.
Tiêu Phàm cầm lấy bút viết ra một toa thuốc, trực tiếp giao cho Đặng Thông Thiên.
Trong toa thuốc này có vài vị thuốc quý, giá cả không hề rẻ. Lấy việc Yến Đông Lâu câu cá nuôi cả gia đình như vậy thì sợ là khó có thể đảm nhận được. Vẫn là nhờ Đặng Thông Thiên hỗ trợ thì tốt hơn.
Đặng Thông Thiên nhận lấy, nhìn qua một lần, liền cảm thấy vô cùng khâm phục Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu tiên sinh quả không hỗ danh là thần y, phối hợp những vị thuốc điều hòa như vậy quả thực là trước đây tôi chưa từng nghĩ qua... Tiêu tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ hốt thuốc cho cửu thẩm.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Yến Đông Lâu nói:
- Tiêu tiên sinh à! Ngài có thể bắt mạch giúp ca ca tôi được không?
Trên mặt hắn tràn đầy sự hy vọng.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Đông Lâu, ca ca anh là gặp trở ngại trên mặt tinh thần.
Bất luận là đông y hay là tây y, bệnh tâm thần được xếp vào loại đặc biệt không thuộc đông y hay là tây y, là loại bệnh trên tinh thần không có quan hệ đến sinh lý.
Đặng Thông Thiên lập tức liếc Yến Đông Lâu một cái, ý bảo hắn đừng có làm cho Tiêu Phàm khó xử. Dù sao thì trên thế giới này, không có người nào là vạn năng cả. Yến Đông Lâu cũng là người thông minh, tức khắc hiểu ý của Đặng Thông Thiên, khổ sở cúi đầu, hắn thật sự vô cùng hy vọng ca ca mình có thể hồi phục.
Tình huống hiện tại, ngay cả hắn và mẹ hắn còn cảm thấy khó chịu nữa huống chi là người khác, không có cô gái nào bằng lòng gả đến nhà hắn cả. Không nói đến nhà hắn nghèo, làm gì có cô gái nào chịu gả vào một nhà mà vừa vào cửa đã phải chăm sóc một người mẹ già bệnh tật cùng với người anh trai bị điên chứ?
Đặng Thông Thiên sợ Tiêu Phàm lúng túng, vội vàng chủ động đề cập đến chuyện câu cá, nói:
- Tiêu tiên sinh, ngài nói lần này đến Khánh Nam là muốn câu một con cá, không biết ngài muốn câu cá gì vậy?
Nói đến đây, Đặng Thông Thiên cũng có chút ngạc nhiên.
Tiêu Phàm ngàn dặm xa xôi lặn lội chạy từ phương bắc đến miền núi hẻo lánh này, chắc chắn không phải chỉ câu một con cá thường.
- Ngọc Giao.
- Ngọc Giao?
Đặng Thông Thiên và Yến Đông Lâu nhìn nhau, cả hai đều có chút không hiểu, rõ ràng bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.
Tiêu Phàm nói:
- Ngọc Giao là một loài cá có ghi chép trong cổ thư, nghe đâu loài cá này sinh sống ở trong sông ngầm, toàn thân trắng như tuyết, hình dáng giống như thuồng luồng, thân dài ba thước, tính nết hung mãnh.
- Cái này, cái này nghe giống như là Tuyết Oa Oa...
Yến Đông Lâu dường như biết gì đó, vội vàng kêu to.
Tân Lâm nhịn không được mở miệng hỏi:
- Tuyết Oa Oa là cái gì?
- Tuyết Oa Oa chính là một loại kỳ nhông, cũng ẩn núp trong hang động, toàn thân trong suốt, giống như nước vậy. Thỉnh thoảng nó sẽ đến thác nước tìm đồ ăn... Loại Tuyết Oa Oa này vô cùng hiếm thấy, tôi cũng chỉ gặp một lần vào năm kia thôi. Năm trước và năm nay không còn thấy nữa.
Tân Lâm hỏi:
- Vậy anh từng câu nó chưa?
Yến Đông Lâu gãi gãi đầu, nói:
- Tôi cũng từng câu qua kỳ nhông, rất khó câu... Nhưng chưa từng câu qua Tuyết Oa Oa.
- Vì sao?
- Bởi vì Tuyết Oa Oa so với kỳ nhông thì khó câu hơn nhiều, bình thường nó đều núp trong hang động. Vốn kỳ nhông rất là khó câu... Hơn nữa, không ai trong chúng tôi dám ăn Tuyết Oa Oa cả, mọi người nói nó là thứ hà bá kỳ quái, nên không ai dám ăn cả.
Ở vùng đất xa xôi lúc nào cũng có đủ loại truyền thuyết và cấm kỵ.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Theo suy đoán của tôi thì Ngọc Giao chính là Tuyết Oa Oa mà anh nói, nó có thể là một loại chủng loại biến dị của loài kỳ nhông.
Mặc dù Tiêu Phàm là truyền nhân của Vô Cực Môn, nhưng cậu cũng không phải là không tin khoa học kỹ thuật. Cậu luôn cho rằng với thuật dự đoán thần kỳ nào đó, tướng thuật chiêm tinh cũng được, phong thủy kham dư cũng tốt, chắc chắn đều có liên hệ đến nguyên lý khoa học cơ bản. Chẳng qua là thứ liên hệ này tạm thời chưa được tìm ra mà thôi.
Đề cập đến công hiệu của não Ngọc Giao, trên thực tế thì nó cũng có nhiều chỗ tương tự với tác dụng làm thuốc của loài kỳ nhông bình thường. Bởi vì Ngọc Giao sống trong mạch nước ngầm, ít bị ô nhiễm hơn, thức ăn của nó chủ yếu là ếch nhái sống ở sông ngầm. Căn cứ theo cách lý giải của Đạo gia thì nó hấp thu rất nhiều âm khí.
Luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan coi trọng âm dương điều hòa, Ô Dương Mộc là loại cây chí dương, não Ngọc Giao được cho là vật chí âm.
Đôi mi thanh tú của Tân Lâm chợt cau lại, hỏi:
- Trước đây anh chưa từng câu qua Tuyết Oa Oa, vậy giờ anh có nắm chắc không?
Yến Đông Lâu lại chần chờ, hắn là một người thành thật, trước đây hắn chưa từng câu qua Tuyết Oa Oa, nên hắn không dám nói là mình nắm chắc. Huống hồ, Tuyết Oa Oa quả thực cực kỳ khó câu. Bởi vì Yến Đông Lâu muốn kiểm tra tài nghệ của mình nên từng câu Tuyết Oa Oa, vốn nó đã mắc câu rồi, nhưng cuối cùng lại bị Tuyết Oa Oa cắn đứt dây câu, thất bại trong gang tấc.
- Nói thực với Tiêu tiên sinh, Tân cô nương, tôi cũng không có nắm chắc. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi đến Ô Kê Trại, gặp Hướng lão một chút, xem ông ấy có bằng lòng xuống núi không. Nếu có ông ấy đích thân ra tay thì phần thắng sẽ nhiều hơn.
Yến Đông Lâu thành thật nói.
Nghe nói là tài nghệ của vị Hướng lão này ở trên hắn.
- Được, ngày mai chúng ta cùng đi bái phỏng Hướng lão.
Tiêu Phàm gật đầu đồng ý.
Nếu như Tuyết Oa Oa khó câu như vậy thì có nhiều hơn một vị cao thủ trợ giúp sẽ đảm bảo hơn nhiều.
Sau đó mọi người trò chuyện một chút nữa thì sắc trời đã dần dần tối. Đặng Thông Thiên mời mọi người đến nhà hắn ăn tối, hắn lấy bình rượu thuốc mà mình cất ra mời Tiêu Phàm nhấm nháp. Loại rượu thuốc này đúng là có rất nhiều vị thuốc, quả thực có công hiệu bổ sung nguyên khí, Tiêu Phàm cũng uống không ít. Sau khi ăn xong, Đặng Thông Thiên nhờ Tiêu Phàm chỉ bảo hắn một vài chỗ nan giải về Đạo Khí Thuật, Tiêu Phàm cũng không có bảo thủ, đem từng điểm nan giải chỉ rõ cho hắn. Đặng Thông Thiên thông suốt tất cả, lại lần nữa cảm tạ Tiêu Phàm, thái độ của hắn lại càng thêm kính cẩn.
Tối đó, Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm ở nhà Đặng Thông Thiên nghỉ ngơi, sắp xếp ở chung một phòng. Đặng Thông Thiên nghĩ cô nam quả nữ đồng hành cùng nhau ngàn dặm xa xôi như vậy, chắc chắc là quan hệ của Tiêu tiên sinh và Tân cô nương không bình thường, điều đó bày ra rành rành như vậy mà.
Ở Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm cũng ở chung một phòng, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Chờ vợ chồng Đặng Thông Thiên rời khỏi, Tân Lâm đột nhiên hỏi:
- Vì sao anh không bắt mạch cho Yến Tây Lâu?
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Mạch của Yến Tây Lâu không phải dễ bắt.
Tân Lâm chợt nhíu mày, mang theo sự tò mò.
Nhưng Tiêu Phàm cũng không có nói tiếp, dường như cậu đang có tâm sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.