Khánh Nam là một huyện có rất nhiều đồi núi.
Những chuyến xe thương vụ đều đi một mạch từ phía nam đến đây, xe hầu như toàn di chuyển trên đường núi. Lượn quanh đường núi một vòng lại một vòng, ra một thước chính là vách đá dựng đứng, vực sâu vạn trượng, người nào sợ độ cao mà ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh một chút thì sẽ lập tức cảm thấy tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân đều khó chịu.
Tài xế xe thương vụ đều là những người đã quen chạy trên đường núi, nhưng vừa chạy mấy tiếng đồng hồ đều cảm thấy có chút run sợ.
Ngược lại, hai vị khách trẻ tuổi này lại vô cùng bình tĩnh, một mực ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Dọc dường đi, hai người gần như là không nói câu nào cả, thiếu chút nữa khiến tài xế ngột ngạt thành bệnh. Nhưng mà khi tài xế nhìn thấy sắc mặt của vị khách nam kia tái nhợt, có vẻ như bị ốm thì hắn cũng không dám mở miệng, sợ quấy rầy gia đình người ta nghỉ ngơi.
Nếu đã bị bệnh thì sao không ở nhà nghỉ ngơi, lại đi vài trăm dặm đường núi, chạy đến một nơi hoang vu hẻo lánh như Khánh Nam để làm gì?
Sau khi Tiêu Phàm cùng Tân Lâm rời khỏi Lý Gia Thôn thì ngày thứ hai đã chạy đến sân bay tỉnh Liêu Bắc, bay thẳng đến Sơn Thành. Sau khi xuống sân bay Sơn Thành thì nghỉ ngơi một đêm, ngày kế lại mướn một xe thương vụ chạy đến huyện Khánh Nam.
Khánh Nam nằm ở phía đông của Sơn Thành, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529289/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.