Chương trước
Chương sau
Thực ra thì chuyện này là bởi vì Trương Đồng Hoa còn quá nhỏ, cha của hắn làm quan cũng không lớn. Nếu như cha của hắn là phó tư lệnh của quân khu tỉnh Liêu Bắc chứ không phải là phó tư lệnh của phân quân khu, Trương Đồng Hoa lại lớn hơn vài tuổi nữa thì cho dù trong lòng Trương Đồng Hoa có sùng bái Lâm Phong - Lâm Ngũ gia danh hiệu Đông Bắc Hổ Vương, cũng tuyệt đối không nói ra trước mặt mọi người.
Dù sao thì bọn họ cũng đi trên những con đường khác biệt.
Có lẽ chỉ có những lúc không có ai thì bọn họ mới xuất hiện cùng nhau thôi.
Tuy nhiên tại nơi thâm sơn cùng cốc này, Trương Đồng Hoa cũng sẽ không để ý đến những thứ này.
Tô Như Thành không cảm thấy có gì đó không đúng, gia tộc Tô thị có thế lực và tiền tài rất hùng hậu ở thủ đô, nhưng chủ yếu ở mặt thương mại, những cái khác đều ngập chìm trong nước. Có thể cùng với Lâm ngũ Gia có một chút quan hệ, thậm chí thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu thì cũng đã vô cùng có mặt mũi rồi. Mặc dù Tô Như Thành không dám xưng là đệ tử của Lâm Lão Hổ nhưng nếu như người khác muốn khen tặng hắn như thế thì hắn cũng chưa bao giờ phản bác lại.
Từ lâu, Lý Cẩu Đản thèm muốn có một cây Phục Hợp Cung giống như Tô Như Thành, chép chép miệng một cái, nói:
- Các ngươi đợi một lát, ta và cha ta về nhà lấy vài thứ...
Lý Trường Quý và Lý Cẩu Đản vừa rời khỏi thì mấy người bên này lập tức thay đổi quần áo. Một bộ đồng phục dành cho lính đặc chủng dã chiến trong rừng rậm. Ngoài bộ đồ rằng ri, Tô Như Thành có khoác một cái áo giáp màu đen, trên áo giáp có rất nhiều túi vải, nhiều túi vải đều căng phồng, cũng không biết là bên trong túi chứa vật gì, trên vai đeo nghiêng một cái túi đựng cung tên màu đen chứa mười một mũi tên. Sau đó hắn bước vào xe Mục Mã Nhân, cẩn thận đeo thắt lưng và giày dã chiến, trên đùi phải giắt một thanh chủy thủ quân dụng màu đen, trông rất là bén và chói mắt.
Trương Đồng Hoa lại lần nữa chết đứng người. Vị Tô Thiếu này quả thực không có giả bộ nha!
Nghĩ đến tuy Trương Thiếu là người xuất thân từ lính trinh sát cũng không có trang bị đầy đủ như vậy.
- Tô Thiếu à! Trước đây, anh đã từng đi lính sao?
Trương Đồng Hoa đứng sửng sờ một lúc lâu mới lên tiếng dò hỏi.
- Ừ! Đàn ông mà chưa từng đi lính thì còn có thể gọi là đàn ông sao?
Tô Như Thành nhún vai một cái, lấy bộ dáng rất phong cách nói.
- Tô Thiếu, đây chính là câu mà em rất thích nghe, không ngờ chúng ta còn là chiến hữu nha!
Trương Đồng Hoa vô cùng mừng rỡ, cái này có thể tính là tìm được đề tài chung để nói chuyện. Đừng xem nơi đây chỉ là một góc của Liêu Bắc mà xem thường Trương Đồng Hoa, bởi vì hắn cũng là kiểu công tử giống như Tô Như Thành. Đối mặt với Tô Như Thành - loại nhất đẳng đại thiểu đến từ thủ đô, trong lòng Trương Đồng Hoa không thể không lo lắng. Nhưng Trương Đồng Hoa vừa nghe Tô Như Thành cũng từng đi lính thì hắn nhất thời trở nên hăng hái bừng bừng.
- Tô Thiếu đi lính ở quân đoàn nào?
- Trung đoàn Vũ Cảnh ở Liêu Đông.
- Thật là tốt, Vũ Cảnh rất tốt, vượt qua thử thách một đối một...
Trương Đồng Hoa liền ca ngợi mãi. Trên thực tế bọn họ đều xuất thân từ quân đoàn lính trinh sát dã chiến, Trương Đồng Hoa không cần phải sùng bái Vũ Cảnh như vậy, nhưng mà đối với Tô Thiếu đương nhiên phải nói như vậy. Nếu như Trương Đồng Hoa biết Tô Như Thành chẳng qua chỉ làm lính công vụ ở bộ tư lệnh trung đoàn Vũ Cảnh tỉnh Liêu Đông thì hắn sẽ không nói ra lời này.
Tô Như Thành khẽ cười, từ trong vỏ đao rút ra một cây chủy thủ quân dụng hàn quang lấp lánh, cầm trong tay thử độ bén của lưỡi đao. Sau đó hắn gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ dường như rất hài lòng, hắn đem chủy thủ cắm trở lại vào vỏ, động tác rất tiêu sái. Trong lúc đó, không biết hắn vô tình hay cố ý quét ánh mắt về phía Tân Lâm và Tiêu Phàm.
Mặc dù trong thâm tâm Tô Như Thành đã nhận định hai người này thuộc loại thần kinh không bình thường, nhưng gương mặt xinh đẹp mê người của Tân Lâm cũng không phải giả.
Không bình thường thì không bình thường chứ, Tô Thiếu chưa bao giờ quân phụ nữ có thông minh hay không, mà hắn chỉ quan tâm cô gái ấy có xinh đẹp quyến rũ hay không thôi.
Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm lẳng lặng đứng ở một bên nhìn bọn họ bận rộn, không thèm nói câu nào. Tô Như Thành không tin là bọn họ có thể bình tĩnh như thế mãi.
Chỉ chốc lát sau, cha con Lý Trường Quý và Lý Cẩu Đản đã chuẩn bị sẵn sàng đi đến. Vai Lý Trường Quý đeo một cây súng ngũ lục thức bán tự động bộ thương, trên lưng còn cõng theo một đống dây thừng, bên hông đeo một thanh khảm đao vỏ bên ngoài bằng da trâu, chân mang một đôi giày vải dệt thủ công. Súng bộ thương được bảo dưỡng rất tốt, một màu đen nhánh bóng loáng.
Lý Cẩu Đản thì mang trên vai một cây cung gỗ và một túi đựng tên, tay phải cầm một cây trát thương, tay trái dắt hai con chó.
Ánh mắt Tiêu Phàm lập tức rơi vào hai con chó vườn kia, khóe miệng vẽ nên một nụ cười, khẽ gật đầu một cái.
Đây là hai con chó rất tốt, sức chiến đấu cực mạnh. Tuy rằng thân thể nó không phải kiểu vai u thịt bắp nhưng đều thuộc loại chó săn thuần chủng. Nhìn nó thông minh nhanh nhẹn hơn nhiều so với những con chó khác, không biết là nó đã gặp qua bao nhiêu máu tanh rồi.
Hắc Lân vẫn luôn yên lặng nằm trong lòng Tiêu Phàm chợt ngẩn đầu lên, nhìn về hai con chó săn, hai mắt mèo bỗng chốc híp lại, móng nhọn sắc bén nhàn hạ ló ra.
Tiêu Phàm mỉm cười xoa xoa cái đầu tròn vo của Hắc Lân, thấp giọng nói:
- Là bạn không phải địch.
Móng nhọn được thu về, Hắc Lân lại ghé đầu nằm yên ắng trong ngực Tiêu Phàm, nhìn nó tựa như đang ngủ lại không phải là ngủ, không có chút tinh thần nào cả.
- Mèo lười.
Tân Lâm không nhịn được bĩu môi.
Chỉ có thời điểm tranh hơn thua với Hắc Lân thì Tân Lâm mới lộ ra tính khí trẻ con.
- Đi thôi!
Tô Như Thành phất tay tựa như một đại tướng quân đang phát ra một mệnh lệnh quân sự.
Lý Trường Quý không nói tiếng nào, xoay người rời đi. Lý Cẩu Đản thì cười hi hi một tiếng rồi dắt hai con chó săn đi theo phía sau. Đám người Tô Như Thành, Trương Đồng Hoa nối đuôi nhau đi theo.
Tiêu Phàm và Tân Lâm cũng âm thầm theo phía sau.
- Ôi chao! Chờ một chút.
Trương Đồng Hoa kêu lên, chợt xoay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm và Tân Lâm.
- Này, đi theo chúng ta làm gì?
- Săn thú.
Tân Lâm thản nhiên trả lời.
- Đi săn thú? Các ngươi muốn lên núi hả?
Trên gương mặt Trương Đồng Hoa tràn đầy sự châm chọc:
- Coi như là các ngươi muốn lên núi thì ta xin ngươi đừng đi theo bọn ta. Người dẫn đường này là do chúng ta mời, các ngươi tự mời người khác đi.
- Đúng vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm chứ?
Một người thanh niên trẻ tuổi đến từ một phân khu với Trương Đồng Hoa lập tức phụ họa theo.
Tân Lâm vẫn thản nhiên nói:
- Hai người dẫn đường, mỗi bên mời một người.
- Mỗi bên mời một người? Cô có ý gì chứ?
Trương Đồng Hoa trừng mắt nhìn.
Tân Lâm không thèm để ý tới hắn nữa, vượt qua bọn họ, đi đến bên cạnh Lý Cẩu Đản, móc ra một sắp tiền một trăm đồng đưa đến trước mặt Lý Cẩu Đản, nói:
- Nơi này là hai nghìn đồng. Ta vừa thấy cậu đã đưa hai nghìn của bọn họ cho cha cậu. Hai nghìn này là cho cậu, chúng tôi mời cậu làm người hướng dẫn.
- Hai người muốn vào núi à?
Lúc này, Lý Cẩu Đản cũng không lập tức cầm tiền, dùng mắt đánh giá Tân Lâm và Tiêu Phàm, gãi gãi đầu, nói:
- Chê ít tiền à? Cậu muốn bao nhiêu?
Tân Lâm dứt khoát hỏi.
- Không phải... Nhiệt độ trong núi rất thấp, ta chỉ sợ các ngươi không chịu được, thời tiết lạnh hơn nhiều so với trong thôn. Hơn nữa, đường núi cũng không dễ đi đâu, hai người... Hai người được không?
Lý Cẩu Đản phá lệ không cười cợt nhã nữa, nghiêm túc hỏi.
- Được hay không là chuyện của chúng ta, cậu chỉ cần dẫn đường thôi. Nếu như thật sự theo không kịp thì chúng ta sẽ tự mình trở về, không trách cậu.
- Cái này...
Lý Cẩu Đản nhìn sắp tiền trăm đồng mới cáo kia, dễ nhận thấy hắn đã có chút động tâm.
Có tiền ngu gì không làm chứ?
Hơn nữa còn là hai nghìn!
- Ôi chao, không đến phiên các ngươi, hai người dẫn đường này đều là chúng ta mời.
Trương Đồng Hoa tức giận đến mức sắc mặt tím tái cả lên.
Lên mặt gì chứ?
Nơi này chính là Đông Bắc, không phải là địa bàn của các ngươi.
Nếu không phải là Tân Lâm ra mặt thay cho Tiêu Phàm thì nói không chừng Trương Đồng Hoa đã động thủ rồi. Mặc dù đánh nhau với một người bệnh như vậy, có thắng cũng không phải anh hùng. Nhưng dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông, không phải là một người đàn bà chân yếu tay mềm.
Trương Đồng Hoa phát điên là thật, nhưng dường như không có ai nghe được lời của hắn: Tiêu Phàm không nghe được; Tân Lâm cũng không nghe được; thậm chí cả Lý Cẩu Đản dường như cũng không nghe được, bởi vì hai mắt của hắn đang dính chặt vào sắp tiền hai nghìn, trực tiếp coi Trương đại thiếu như là không khí.
Người trả tiền chính là đại gia!
Hắn ầm ĩ thì kệ hắn chứ!
Đây là luật do Lý Cẩu Đản tự đặt ra, đơn giản dễ hiểu.
Đúng vào lúc này, chợt xảy ra một tình huống không thể tưởng tượng nổi. Vốn là hai con chó săn đang được Lý Cẩu Đản dắt đi theo sau Lý Trường Quý bất thình lình xoay người lại xông đến Tiêu Phàm. Lý Cẩu Đản không có để ý nên bị lảo đảo, thiếu chút nữa đã bị chúng kéo lê theo rồi. Chờ đến khi hắn nhận biết được tình hình không đúng, muốn khống chế hai con chó săn thì lúc đó hắn mới phát hiện mọi hành động đều là phí công.
Hai con chó săn trực tiếp giãy khỏi sợ dây thừng.
- Cẩn thận!
Sắc mặt của Lý Cẩu Đản cuối cùng thay đổi.
Chỉ có hắn và Lý Trường Quý mới biết rõ hai con chó vườn thoạt nhìn tầm thường này rốt cuộc lợi hại đến mức nào. Hai con chó săn này có thể đuổi bắt gấu đen.
Bây giờ, bọn chúng đột nhiên phát điên, chỉ sợ là Tiêu Phàm sẽ bị xé nát trong chớp mắt.
Lý Cẩu Đản giương trát thương trong tay lên, đồng thời Lý Trường Quý cũng nhanh như tia chớp lấy cây súng ngũ lục thức bộ thương trên lưng xuồng, báng súng để trên vai, nhắm ngay hai con chó săn.
Mặc dù hai con chó săn này là do một tay bọn họ nuôi lớn, là trợ thủ săn thú tài giỏi, tình cảm giữa bọn họ rất thâm hậu, nhưng nếu đem so với mạng người thì không đáng là gì. Với lại cha con Lý gia cũng biết rõ, nếu như bọn chúng cắn chết Tiêu Phàm thì gia đình hắn nhất định phải ngồi tù, nghiêm trọng còn có thể bị chém đầu.
Nhưng mà hai cha con cũng không dám xuất thủ, bọn họ sợ lỡ tay làm thương tổn đến người khác.
Hai con chó săn đứng giữa bọn họ và Tiêu Phàm.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo lại lần nữa khiến cho đám người chết lặng.
Hai con chó săn đồng thời ngừng lại, cả bộ lông đều dựng đứng lên, nhìn Tiêu Phàm sủa điên cuồng, hai cô gái cũng bịt kín lỗ tai, khóc thét lên.
Tiếng kêu của hai con chó vườn này quả thực quá lớn.
Xem tư thế này thì rõ ràng là bọn chúng đã coi Tiêu Phàm là cường địch rồi.
Bóng đen chợt lóe lên.
Hắc Lân vốn đang lười biếng nằm trong lòng Tiêu Phàm bỗng nhảy lên, đứng ở trên vai Tiêu Phàm, trừng mắt nhìn hai con chó săn, cơ thể nó như một cây cung đã lên dây, bộ lông rối bù trên cổ cũng dựng đứng lên tựa như là một tấm chắn, gắt gao lườm hai con chó săn đang đứng cách đó không xa.
Tiêu Phàm vẫn thản nhiên đứng ở nơi đó, khuôn mặt không có chút thay đổi. Chỉ đưa tay lên vỗ vỗ đầu Hắc Lân, mỉm cười nói:
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao, là bạn không phải địch!
Dường như là con mèo mun lớn kia có thể hiểu được lời nói của Tiêu Phàm, bộ lông vốn dựng đứng dần dần thả xuống, ánh mắt cũng trở lại bình thường, nhẹ nhàng nhảy vào lòng ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chậm rãi đi về phía trước.
Hai con chó săn liền lùi về phía sau, vẫn khom người như trước, ngừng sủa, trong miệng chỉ phát ra vài tiếng "Hừ" rất nhỏ, vẻ mặt chúng cực kỳ căng thẳng, nhưng không dám làm loạn nữa.
Lý Cẩu Đản trố mắt nhìn.
Đây chính là hai con chó săn hung hãn, ngay cả gấu đen cũng dám đuổi nha. Sao bây giờ lại biến thành bộ dạng sợ sệt thế này.
Cũng không biết là bọn chúng sợ người hay sợ mèo nữa!
Mặc dù chuyện này rất buồn cười nhưng rõ ràng bọn chúng rất khẩn trương.
Có lẽ khẩn trương không có nghĩa là sợ hãi, chỉ là không thể coi thường tình địch thôi. Chỉ như vậy đã khiến cho người khác choáng váng rồi.
Rốt cuộc là bọn chúng đang khẩn trương cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.