Thần tình của Thượng Quan Văn Phụng chợt biến đổi nhanh chóng, hai giọt lệ tuôn xuống má nàng.
Quả tim của Đường Thế Dân như có lưỡi dao bén nhọn đâm vào, dòng máu rỉ chảy không ngừng.
Song lòng chàng đã quyết nên nín thinh không thốt ra lời nào an ủi nàng cả.
Chập lâu Thượng Quan Văn Phụng nói giọng thảm thê :
- Ngũ sư huynh, phải chăng huynh bị hủy diệt dung mạo cho là tiểu muội đã hại huynh nên huynh mới căm hờn muội dường đó.
Đường Thế Dân rúng động tận đáy lòng, vội nói :
- Sư muội, không đúng như thế. Ngu huynh nào dám oán hờn chi sư muội. Chỉ tại vì chuyện trên đời này xoay chuyển thật là huyền ảo không thể nàođo lường trước được nhưng ngu huynh cho tất cả đều do số mạng an bài,tại sao lại trách sư muội chứ. Sư muội có tội tình gì đâu.
Ngừng đi một lúc chàng bảo :
- Sư muội, muội hãy nên nghe theo lời ngu huynh trở về sư môn cho kịp nếu muội diên trì lại nơi đây, một ngày nào đó bị Độc Thủ Tiên Cô Tư Đồ Mỹbiết rõ chân tướng của muội thì họa không phải nhỏ.
Thượng Quan Văn Phụng hờn giận :
- Đó là chuyện riêng của muội không cần huynh phải quản đến làm gì, từ giờ trở đi huynh cũng không nên nghĩ tới muội nữa là hay.
Đường Thế Dân chợt nhiên không tiếp thêm lời nào nữa, lòng chàng nặng trầm như treo đá.
Thượng Quan Văn Phụng gạt lệ rồi tiếp :
- Muội phải đi ngay bây giờ.
Đường Thế Dân giơ tay ngăn lại :
- Khoan đã.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hanh-quyet/15066/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.