Thình lình sau câu nói của Đường Thế Dân qua, nhân vật bịt mặt kia vùng cười lên ha hả.
Đường Thế Dân khó chịu :
- Các hạ cười gì thế?
Quái nhân nói :
- Quả thật bạn trẻ là hạng người chẳng ra hồn gì cả. Tục ngữ có câu: Chết sướng không bằng sống cực, loài kiến bọ trùng dế kia còn ham sống huống chi loài người. Trong chốn thế gian này thiếu chi người bị tàn phế cảcông phu nhưng đâu có bạc nhược như bạn trẻ vậy. Chẳng những họ sống màcòn sống một cách hăng say nữa, chứ nếu giống như bạn trẻ thì bọn họ đãchết sạch cả rồi đâu còn kiên trì đến sau này làm những chuyện kinhthiên động địa. Lại nữa vết thương trên mặt của bạn trẻ cũng chẳng có gì đáng kể, là võ sĩ giang hồ mang thương tích là thành tích lịch lãm củamình, tại sao lại nản chí ngã lòng?
Đường Thế Dân hậm hực :
- Các hạ biện luận nghe hay lắm, nhưng thực tế chỉ có người trong cuộc hiểu mà thôi.
Vị quái khách bịt mặt nói với một giọng vô cùng khinh bỉ :
- Người mà gặp phải chuyện đau khổ, khó khăn gấp trăm ngàn lần như bạntrẻ đây vẫn còn có thể sống như thường. Nay bạn trẻ là một con người quá vô dụng như thế thì lúc ban sơ đừng nên đặt chân vào chốn giang hồ làmgì. Lúc ấy bạn trẻ nên làm nghề cày cấy, buôn bán, hoặc gắng công đènsách tìm chút công danh, rồi cưới vợ sanh con nối nghiệp, hưởng thú annhàn có phải là hơn không?
Đường Thế Dân than thở :
- Chẳng lẽ nào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hanh-quyet/15061/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.