Lúc bấy giờ Đường Thế Dân vì bị thương quá nặng, lại kiệt sức nên thiếp đi trong mê man chẳng còn hay biết gì cả.
Chính trong khi ấy đã thấy văn sĩ trung niên xuất hiện đương trường chẳng hiểu từ hướng nào tới.
Thân pháp của ông ta quả thật kinh người.
Thiếu niên cao thủ vội vàng thu chưởng, sững sờ nhìn vị trung niên văn sĩ.
Trung niên văn sĩ buông trầm giọng :
- Nhị vị có biết đây là chốn nào không?
Hai sư huynh đệ chưa quen thuộc với tình hình võ lâm miền Bắc cho nên ngơ ngác không biết phải trả lời ra sao.
Trung niên văn sĩ tiếp :
- Quy củ của Phong bảo trong mười dặm vuông không cho phép bất cứ ai được đả thương người khác.
Trung niên cao thủ giật mình :
- Thế ra nơi đây là Phong bảo à?
- Đúng thế, tại hạ là Tổng quản Phong bảo có bổn phận tuần tra ngoài mười dặm, tệ danh là Dư Định Tân. Xin hai vị báo danh cho biết.
Trung niên cao thủ tra kiếm vào vỏ thi lễ :
- Tại hạ xin chào Dư tổng quản, xin tha thứ cho sự thất lễ vừa rồi. Tiểudanh tại hạ là Trương Quyền, còn vị sư đệ tên Hạ Hầu Thiên.
Dư Định Tân nhìn Đường Thế Dân rồi hỏi tiếp :
- Còn vị nằm đây tên gì, tại sao lại có chuyện thanh toán lẫn nhau?
Trương Quyền ấp úng đáp :
- Gã tên là Đường Thế Dân, vốn là sư đệ của tại hạ, chỉ vì vi phạm môn quy, nên bọn tại hạ phải dẫn gã trở về phục lịnh.
Dư Định Tân cau mày lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hanh-quyet/15047/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.